Tâm tình Lâm Nghi Phong thực vi diệu, hắn nhìn chăm chú vào người trong mặt gương đồng, mặt gương không giống đồng thau ảm đạm mơ hồ, mà là đem gương mặt hắn chiếu đến rõ ràng: Hai hàng mày kiếm tà phi kiểu ngạo, anh khí bừng bừng; một đôi phượng nhãn hẹp dài, thanh oánh sáng trong, tóc dài như thác nước đen tuyền rối tung xõa xuống dưới, gương mặt tái nhợt mà gầy, thoạt nhìn giống như bộ dáng bệnh nặng mới khỏi … Đây là một mỹ nam tử, một mỹ nam tử cổ trang.
Nhưng vấn đề là đây căn bản không phải mặt hắn, hắn không có một khuôn mặt giống minh tinh điện ảnh, cũng không có mái tóc như vậy, cũng không trẻ tuổi như vậy.
Lâm Nghi Phong nhíu mày, người trong gương cũng nhíu mày, hắn chớp mắt, người trong gương cũng chớp mắt… Tới khi hắn “làm mặt quỷ” với người trong gương một phen, Lâm Nghi Phong mới triệt để thừa nhận hắn đích xác đã thay đổi thân xác. Nhưng mà đâu chỉ thay đổi thân xác, trong tay hắn đang cổ kính cầm đồng thau, trên người đang mặc y phục cổ trang, xung quanh bố trí gia cụ cổ kính cũng kiến trúc cổ điển ngoài phòng đều tựa hồ nói cho hắn biết hắn không chỉ thay đổi thân xác, mà còn xuyên không rồi.
Xuyên qua thời không? Mượn xác hoàn hồn? Có lẽ là vậy.
Lâm Nghi Phong cảm thấy bẩn thân cần ngồi xuống rít điếu thuốc để bình tĩnh một chút, nếu dựa vào chuyện lúc trước mà nói hắn đã chêt cũng không sai, một tên đại nam nhân, ở cái tuổi mười lăm lần thứ ba vẫn trải qau cuộc sống bình đạm không có gì mới lạ, rốt cuộc nghênh đón một sự tình bất bình thường, đó chính là hắn đột nhiên phát bệnh tim, bởi vì tắc đường nên xe cứu thương không tới kịp thời cho nên mất mạng, coi như là mất sớm.
Hắn cho rằng người đã chết hoặc là cái gì cũng không xảy ra, hoặc chính là luân hồi chuyển thế, nhưng hiển nhiên hắn không có đến địa phủ ngắm cảnh, cũng chưa từng thấy cầu Nại Hà, uống canh Mạnh bà, hắn vẫn như cũ duy trì ký ức hoàn chỉnh của kiếp trước mà đã trực tiếp bị nhét vào một thân thể, hoặc là nói một khối thi thể cũng đúng. Bởi vì trong khoảng thời gian hắn bình tĩnh lại này đã tìm thấy được ký ức của chủ nhân thân thể này, làm hắn chấn động chính là, người mà hắn xuyên vào này và thế giới này với cũng hắn không chỉ là có điểm liên hệ, mà chính là cực kỳ có liên hệ.
Lâm Nghi Phong viết tiểu thuyết cổ đại trên mạng, những năm gần đây đứt quãng viết được bốn năm tập truyện dài, đề tài huyền huyễn tu tiên, hưởng ứng như nhau, nhưng được cái kiên trì, cho nên có tích lũy một ít người đọc cố định. Từ năm ngoái hắn bắt đầu sáng tác một quyển tên là Lăng Vân Cửu Tiêu - tiểu thuyết tu chân, cốt truyện như cũ là một thiếu niên bình thường trải qua kỳ ngộ liên tiếp, suy sụp, phấn đấu lúc sau đạt được thành tựu không tầm thường, thu hoạch được cả tình bằng hữu cùng tình yêu.
Đề tài đại trà, nội dung đại trà, sau khi phát hành cũng không quá hot, tuy nhiên vẫn có các độc giả cũ duy trì, hơn nữa Lâm Nghi Phong có tính cách nhất quán đến nơi đến chốn, hắn vẫn là vùi đầu sáng tác, nhưng sau khoảng trăm chương đầu bởi vì nguyên nhân sức khỏe cùng công tác nên không thể tiếp tục cập nhật, hắn đành phải dừng lại. Nhưng không nghĩ tới sau việc hắn ngừng sáng tác này, hắn liền không thể cầm bút nữa, mà người đọc của hắn cũng không thể đọc được áng văn kế tiếp nữa.
Thế giới mà Lâm Nghi Phong xuyên vào này đúng là bối cảnh của tiểu thuyết Lăng Vân Cửu Tiêu hắn ở chưa hoàn thành, trong vũ trụ mênh mông có một diện tích rộng lớn tu chân, các môn phái tu chân nhiều vô kể, nhưng tu chân giới chủ yếu được nắm giữ bởi tam đại tông môn, phía dưới tam tông có chín đại môn phái, dưới chín môn lại có mười tám trung đẳng môn phái, mười tám phái phân công quản lý những môn phái nhỏ, tạo thành một mạng lưới môn phái khổng lồ dày đặc. Ngoài môn phái tu tiên còn có ma tu, quỷ tu, yêu tu.
Mà nơi Lâm Nghi Phong đang ở hiện tại là một môn phái tên Linh Vân, tọa lạc ở Đông Dương quốc phía nam Linh Vân Sơn, một trong mười tám trung đẳng môn phái chịu quản thúc của chin đại tông môn. Linh Vân phái là nơi nam chính Thẩm Tắc Dung lần đầu bái nhập tu chân, mà người mà Lâm Nghi Phong xuyên vào này chính là sư phụ của Thẩm Tắc Dung, tên là Vương Kim Lộc, sau chương 30 đã bị đồ đệ của hắn xử lý.
Vì sao hả? Vì hắn đã làm một việc, mà nếu không làm đã không phải chết, đó là tính kế ngược đãi đồ đệ của chính mình, lấy đó làm nhiệm vụ, chính là một sư phụ tự tìm đường chết, vì vai chính cơ trí trầm ổn mà cố tình bôi đen nói xấu, vì vai chính trưởng thành đột nhiên có bàn tay vàng nghịch thiên, vì để vai chính biến cường nên trên đường cần thiết nghiền nát tên sư phụ cặn bã này. Thời lượng của hắn chỉ có 30 chương, sau 30 chương liền phải lãnh cơm hộp.
Nhưng Lâm Nghi Phong vừa không muốn làm trò cười, cũng không muốn lãnh cơm hộp, cho nên hắn tự hỏi con đường kế tiếp nên đi như thế nào? Một mình xuyên đến một thế giới xa lạ, tuy rằng là thế giới dưới ngòi bút của hắn, nhưng vẫn có vẻ xa lạ, chính là vì xa lạ cho nên mới có vẻ nguy hiểm, khiến người sợ hãi. Nhưng nếu muốn sinh tồn tiếp nhất định phải bình tĩnh mà tự tìm một đường ra.