Chương 5
Nhớ lại tất cả chuyện xưa, tốc độ ngự kiếm của ta bất giác chậm lại, ta vỗ vỗ lên mặt để mình xoa dịu cảm xúc, bây giờ Tiêu Dật Hàn có phụ lòng ta hay không đã không còn quan trọng.
Chỉ cần gϊếŧ hắn, xoá đi sỉ nhục này trong đời thì ta có thể về sư môn nhận đồ đệ, từ nay tạm biệt cô đơn, hướng tới tương lai tươi đẹp, đệ tử đầy nhà!
Ta còn đang miên man suy nghĩ, bất ngờ nhìn thấy hướng Tiêu Dật Hàn vừa đi nổ ra một luồng khí đen, gió từ cú va chạm mang theo ma khí ùa vào mặt.
Ta giật mình.
Trăm năm trước, thiên hạ đại loạn vì Ma Tộc Trường Cưu từ Ma giới hoành hành khắp thế gian khiến ma khí lan toả, lòng dân hoang mang, sau đó Ma Tộc Trường Cư bị một tiên nhân tiêu diệt, sau khi thông đạo giữa hai giới Nhân - Ma bị phong ấn, yêu quái trên thế gian tuy vẫn còn song Ma Tộc thì không còn nữa.
Tuy nhiên hiện giờ nơi này lại toả ra ma khí nồng đậm như vậy, dù không giống như phong ấn hai giới Nhân - Ma hoàn toàn bị mở ra, có điều chắc là phong ấn đã bị thủng một lỗ rồi.
Ta hé mắt nhìn thấy ánh sáng lam chìm dưới ma khí, lòng run lên.
Lỗ thủng của phong ấn này lẽ nào do... Tiêu Dật Hàn tạo ra?
Ta vội vàng đi về phía đó, tới nơi ma khí đậm đặc nhất, nhìn thấy bên dưới có một lỗ rỗng tựa như bị người ta đâm thủng, ma khí bên trong trào ra như giếng nước phun, thân hình Tiêu Dật Hàn đang lơ lửng bên trên miệng lỗ thủng.
Hắn nhắm mắt đứng đó, miệng niệm quyết, ma khí không ngừng ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn.
Ta không biết mục đích của hắn là gì, Tiêu Dật Hàn từng phản bội sư môn, lang bạt trong thế gian tám mươi năm, trong thời gian này lại không ngừng qua lại với người trong yêu đạo. Ta không tin hắn vẫn còn trái tim của một người tu đạo.
Thế nên muốn vá lại phong ấn bị rò rỉ của một giới Nhân - Ma, ta phải tự mình ra tay.
Lúc ta tu tiên trên thế gian đã không còn Ma Tộc, ta từng nghe phu tử nói dăm câu, nhưng phu tử không hề dạy bọn ta pháp thuật phong ma. Còn ta chỉ biết chút pháp thuật phong ma mà thôi, là do ta học từ trong sách tu tiên mà Tiêu Dật Hàn vứt lại cho ta năm xưa.
Ta chưa dùng bao giờ, trong lòng ta cũng không nắm chắc là chút pháp thuật cỏn con ấy sẽ dùng được.
Tuy nhiên ta không còn thời gian để bỏ lỡ, bấm quyết niệm chú theo thủ pháp trong trí nhớ. Nhân lúc Tiêu Dật Hàn chuyên tâm ngưng tụ ma khí, không thể phân tâm, ta từ không trung đáp thẳng xuống, dùng bàn tay làm lưới, hút hết ma khí tản mát vào lòng bàn tay.
Ta từng bước tiến gần, lỗ đen trên mặt đất ngày càng nhỏ, ma khí sôi trào bị ta dần dần khống chế, đột nhiên nửa đường bỗng dưng có một thanh kiếm quét tới, ép ta thoái lui trước khi ta hoàn toàn nắm trọn lỗ đen kia vào lòng bàn tay.
Ta xoay người, pháp chú trong tay vẫn tiếp tục không ngừng, vừa dẫn dụ lỗ đen kéo nó vào lòng bàn tay, vừa lạnh lùng nhìn Tiêu Dật Hàn cũng đang dùng tay kéo lỗ đen: "Tiêu Dật Hàn, đâm thủng một lỗ trên phong ấn hai giới Nhân - Ma, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Tiểu đồ đệ." Dường như Tiêu Dật Hàn vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy bất lực, "Cách biệt bảy mươi chín năm, con có thể tu hành lợi hại như vậy, vi sư thấy rất yên lòng, có điều hôm nay con lại tới phá hỏng chuyện của ta, vi sư quả thật không vui."
Ai quan tâm ngươi có vui hay không chứ!
Hắn không nói nguyên do, ta đương nhiên coi hắn là người xấu, chỉ vì mấy chục năm trước hắn thật sư chưa từng làm được chuyện tốt nào, khiến ta không có ấn tượng tốt đẹp nào cả.
Ta vận động pháp lực trong người, gắng sức kéo lỗ đen kia về phía mình. Tiêu Dật Hàn cũng không hề buông lỏng.
Lỗ đen xoay chuyển trong không trung, hút lực đạo của ta và Tiêu Dật Hàn vào trong, nó kéo ta và Tiêu Dật Hàn, khiến bọn ta ngày càng gần nhau, ngày càng gần nhau, sau đó... tay của ta và hắn chạm vào nhau trong không trung.
Một tiếng "bốp" vang lên. Lỗ đen biến mất giữa lòng bàn tay của ta và Tiêu Dật Hàn.
Ma khí xung quanh tan biến. Chỉ là, tay ta và tay Tiêu Dật Hàn...
Dính chặt vào nhau...
Chuyện quái quỷ gì đây! Bắt chước Nguyệt Lão nối dây tơ hồng à!
Tay của ta tiếp xúc với tay của Tiêu Dật Hàn, bất ngờ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn, bao nhiêu chuyện xưa cũ ta vốn tưởng đã quên tựa như hình ảnh trên chiếc l*иg đèn kéo quân lướt qua trong đầu ta, cảnh tượng hắn cùng ta uống rượu lúc nhỏ, ta kéo Tiêu Dật Hàn say khướt lên giường, đắp chăn cho hắn, và còn...
Cảnh tượng hôm trước khi hắn rời khỏi núi Tiên Linh, dùng một bàn tay ấm nóng nâng mặt ta lên, hôn ta...
Ta ngoảnh đầu, cố ép hồi ức dừng lại, ta vừa xấu hổ vừa tức tối, giận dữ muốn rút ta ra, khi ta dùng sức kéo tay về thì cảm thấy nơi lòng bàn tay mình tựa như có một sức mạnh hút ta và hắn lại, khó khăn lắm mới tách ra được đôi chút, tiếng gió xung quanh lại nổi lên, ma khí lập tức tràn ra từ giữa lòng bàn tay của ta và Tiêu Dật Hàn.
Ta giật mình, vội vàng khép lại.
"Bốp" một tiếng, ma khí lại biến mất.
Ta: "..."
Tiêu Dật Hàn: "..."
Sau một lúc im lặng kỳ quặc, Tiêu Dật Hàn bật cười: "Xem ra lỗ thủng của phong ấn hai giới Nhân - Ma bị chúng ta tóm trong tay rồi, không thể tuỳ tiện buông ra. Tiểu đồ đệ, xem con làm loạn..."
Hắn nói xong liền xoay lòng bàn tay như một kẻ háo sắc, từng ngón tay không ngần ngại xuyên qua kẽ tay, mười ngón tay đan vào nhau nắm chặt tay ta kéo ta tới phía trước người hắn, ta loạng choạng, bổ nhào vào lòng hắn. Ta kháng cự đẩy hắn ra, ngẩng đầu nhìn lên, còn hắn cúi đầu nhìn ta, khoảng cách rất gần, hơi thở cũng có thể thổi lay rèm mi.
Giọng nói hơi khàn của hắn vang lên trên đỉnh đầu, "Con không muốn xa vi sư đến vậy sao?"
Vừa mờ ám vừa nguy hiểm.
Ta bị hắn trêu đến đỏ mặt, sau khi xấu hổ, lửa giận trong lòng bốc lên từng cơn, tức đến mức răng cũng run rẩy: "Tiêu Dật Hàn! Ngươi ngày càng vô sỉ!"
Tiêu Dật Hàn tựa như giật mình: "Chà! Đồ đệ của ta biết mắng người rồi!" "
Ta còn biết gϊếŧ người nữa!" Tay kia của ta cầm kiếm chém lên cổ Tiêu Dật Hàn, nào ngờ chẳng những hắn không tránh, mà còn nắm tay ta kéo ta tựa vào lòng hắn xoay một vòng, tay kia của ta cũng bị hắn nắm giữ.
Hắn khoá ta lại, đồng thời cũng ôm chặt ta từ phía sau.
Ta giãy giụa trong lòng hắn, hắn chỉ khống chế pháp lực của ta, nhưng không làm chuyện gì khác nữa, cứ như... hắn chỉ định đơn thuần là ôm ta mà thôi.
"Tiêu Dật Hàn." Ta vùng vẫy không có kết quả nên đành mặc kệ, lạnh giọng nói, "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Tiểu đồ đệ, vi sư bỏ con đi bao nhiêu năm rồi, thật sự rất nhớ con, giờ mượn có gần gũi một chút, có gì không ổn sao?"
Không ổn! Vô cùng không ổn!
Tạm thời chưa nói quan hệ của bọn ta có phải là sư đồ hay không, cho dù là sư đồ cũng đâu có sư phụ nào dùng tư thế này để ôm đồ đệ mình chứ!
Hơn nữa nếu nhớ thật, bao nhiêu năm nay sao chẳng về thăm ta một lần? Nếu muốn gần gũi thật, năm xưa cớ gì lại nỡ bỏ đi. Là ai lúc rời khỏi cửa núi mặc cho ta khóc lóc cầu xin thế nào cũng không quay đầu lại?
Nhớ lại cảnh tượng năm xưa, ta nghiến răng nghiến lợi, giận đến mức toàn thân run rẩy.
Tiêu Dật Hàn ôm ta, đương nhiên có thể cảm nhận được phẫn nộ của ta, nhưng hắn lại không biết liêm sỉ, bật cười khẽ: "Được rồi, không trêu con nữa, trêu nữa con sẽ sử dụng bản lĩnh thật với ta mất."
Ta ngây người, hắn thuận thế buông ta ra, có điều tay trái của hắn vẫn dính vào tay phải ta, nhìn ánh mắt như thể phải gϊếŧ hắn cho hả dạ của ta, Tiêu Dật Hàn bật cười: "Hiện giờ lỗ thủng trên phong ấn hai giới Nhân - Ma đang nằm trong lòng bàn tay chúng ta, con muốn gϊếŧ ta cũng phải từ từ, vì chỉ dựa vào sức một mình con không thể giữ được lỗ thủng này đâu. Nếu ta chết, khí tức đứt đoạn, con sẽ bị lỗ thủng phong ấn này nuốt chửng, con cũng sẽ chết. Lỗ thủng mở rộng, ma khí tràn lan, tiên môn không xử lý kịp thời, Ma Tộc sẽ quay lại nhân thế."
Ta thầm lẩm bẩm trong lòng một vạn lần là phải lấy chúng sinh làm trọng mới đè nén được ý muốn gϊếŧ hắn: "Rốt cuộc chuyện là thế nào?" Ta hỏi hắn, "Lỗ thủng phong ấn này do ngươi xé rách sao? Ngươi định làm gì?"
"Ta định mở một cửa vào ma giới, nhưng chưa bao giờ muốn mở ở đây." Tiêu Dật Hàn nói, "Từ đây đi về phía tây tám trăm dặm có núi Ngọc Tuyền, trên núi có nước suối chảy thành đầm, rất trong rất sạch, có thể chặn được trọc khí trong thiên hạ. Ta định mở phong ấn ở đáy đầm Ngọc Tuyền, nào ngờ phong ấn hai giới Nhân - Ma lại biến hoá khôn lường, xuất hiện dị động ở đây." Tiêu Dật Hàn ngẩng đầu nhìn ta, "Cũng may tiểu đồ đệ của ta đến kịp lúc, nếu không hiện giờ vi sư đã gặp phải khó khăn rồi."
Hắn nói rất đơn giản nhẹ nhàng, song nghĩ kĩ lại, lời hắn nói vô cùng đáng sợ.
Nếu hôm nay không phải ta đến kịp, góp một phần sức khống chế phong ấn, vậy lúc này Tiêu Dật Hàn đã bị lỗ thủng phong ấn nuốt chửng rồi, lỗ thủng phong ấn này cũng sẽ mở rộng mà không ai hay biết, Ma Tộc sẽ từ lỗ thủng này quay lại thế gian!
Ta căm hận lườm hắn: "Tốt nhất là ngươi hãy có một lý do để dù bất chấp chúng sinh điên đảo cũng phải làm chuyện này. Nếu không hôm nay cho dù liều mạng ta cũng phải đưa ngươi về núi Tiên Linh tra xét."
Phản bội tiên môn có là gì, tư thông yêu nữ cũng chẳng là gì. Tiêu Dật Hàn muốn làm chuyện mà tất cả tiên môn, thậm chí là yêu quái cũng không thể dung thứ. Ma Tộc quay lại nhân thế nhất định khiến sinh linh đồ thán, không ai muốn lại trải qua thảm trạng trăm năm trước một lần nữa.
Nghe ta nói như vậy, Tiêu Dật Hàn lại im lặng, hắn nhìn ta, khoé môi vẫn nở nụ cười, kỳ quặc là nụ cười bỗng dưng trở nên đậm nét bi thương.
"Đừng úp mở nữa!" Ta mắng hắn, "Bớt ra vẻ cao thâm, có gì thì nói đi."
"Haiz. Ta đang tội nghiệp cho đồ đệ ngốc của ta mà." Tiêu Dật Hàn nói, "Con đưa ta về núi Tiên Linh làm gì chứ, lỗ thủng phong ấn vẫn nằm trong lòng bàn tay chúng ta, lẽ nào con định để lỗ thủng này mở ra ở núi Tiên Linh sao? Mấy ông già của núi Tiên Linh chắc là cũng đi hết rồi phải không? Chẳng còn mấy ai biết thuật Phong ma? Hiện giờ nó dán chúng ta lại với nhau, con không đối phó nổi nó, người khác cũng không đối phó nổi, ngoài nghe theo lời ta thì con còn làm được gì nữa?"
Lời hắn nói tuy rất đáng ăn đòn, nhưng lại là sự thật.
"Đồ đệ ngốc, đáng thương cho con sống bao nhiêu năm nay, sao đầu óc vẫn chẳng nhanh nhẹn chút nào vậy?"
"..."
"Đi theo ta, tới núi Ngọc Tuyền trước đã, đặt lỗ thủng này xuống đáy đầm xong rồi chúng ta tính tiếp."
Lòng ta ấm ức, có điều nhìn bàn tay ta và Tiêu Dật Hàn dính chặt vào nhau, đành phải vậy thôi.