Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Phụ, Dạy Ta Chơi Ván Này Đi!

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mộ Ngôn cùng Đông Hoa đến chỗ của cô luyện tập.

Ngồi xuống dưới một bầu trời rộng lớn, anh chỉ tay vào trán cô.

- Hít thở không khí, thả lỏng cơ thể, không được để cho ý thức hỗn loạn.

- Vâng sư phụ.

Cô nhắm mắt lại, hai tay đặt lên đầu gối theo lời dặn của sư phụ.

Một lúc sau, Đông Hoa mệt mỏi, không thể làm được. Lúc đó trời cũng đã ửng tối, thấy sư phụ vẫn ngồi bên cạnh mình tu luyện. Cô thấy vậy, đứng lên.

- Sư phụ, con không thể làm được.

Mộ Ngôn nghe thấy liền mở mắt. - Làm dần rồi mới quen. Thôi muộn rồi ngươi đi nghỉ đi, sáng mai lại đến sớm gặp ta.

Anh biến mất một cách nhanh chóng, còn lại mỗi mình cô.

Thấy sư phụ chăm chỉ mà lại còn giỏi, cô cũng muốn góp phần giúp sư phụ nên đã luyện khí cả đêm.



Sớm mai, cô cũng dần quen với cách luyện khí công này. Bỗng nhớ đến lời sư phụ dặn, cô liền cấp tốc đi đến Mộ Linh Phong không sợ sẽ muộn giờ.

Trời tầm đó mới có giờ Mão ( 5 giờ sáng ), cô đã đến Mộ Linh Phong. Thấy cửa vẫn đang còn đóng, cô gõ cửa. Rõ ràng là bảo cô đến sớm mà sao không thấy mở cửa.

Cô gõ đi gõ lại nhiều lần nhưng cửa vẫn không mở. Trong lòng cô bắt đầu bốc hỏa, hết cách để thùy mị rồi, cô bèn đập cửa.

Tiếng nói từ trong phía cửa phát ra, cánh cửa mở ra, Mộ Ngôn nhìn cô với vẻ bực mình:

- Sáng sớm mà ngươi đến đây gặp ta làm gì?

- Chẳng phải sư phụ bảo ta đến sớm để tu luyện sao?

Nhìn thấy anh mặc một bộ đồ ngủ hé để lộ cơ bụng của mình. Đông Hoa đỏ mặt quay ngoắt sang phía khác thật nhanh.

- A di đà phật, ta không phải là cầm thú- cô thì thầm.

Không muốn nghĩ lại hình ảnh ban nãy, cô bắt đầu luyện khí. Mộ Ngôn bước ra thì thấy luồng khí đang vây quanh lấy cô. Ban đầu thì ít nhưng dần dần nó tạo nên một luồng khí khá mạnh.

Đông Hoa cảm thấy trong người cô thật dồi dào như có một thứ gì đó đang ùa vào cơ thể mình.



- Ngươi luyện được khí rồi- Mộ Ngôn nói.

Cô dừng lại, hào hứng:

- Thật à sư phụ?

- Đúng nhưng chỉ mới luyện được tầng một thôi- Mộ Ngôn bình tĩnh.

"sao chỉ có tần một"- Cô thấy thật thất vọng.

- Đừng lo, nếu chăm chỉ thì sẽ sớm hoàn thành.

Anh nhẹ nhàng an ủi cô làm cho cô cảm thấy có chút động lực:

- Sư phụ, yên tâm đi.

Mộ Ngôn cười :

- Đồ nhi ngoan.
« Chương TrướcChương Tiếp »