Chương 53: Thực tại bị thay đổi 2

Là thượng thần Thiết Y còn có cả Bất Bất nữa, nhưng người nam nhân đứng bên cạnh con bé mới làm ta chú ý nhất, là hắn, Vân Thiên! Không ngờ lại gặp hắn ở nơi đây.

"Di mẫu!(Bất Bất gọi to khi trong thấy ta)

Ta đáp nhanh xuống bên con bé, thì ma vương cũng vừa đuổi kịp đến.

"Lại đây! Theo ta về ma giới!"

Hắn đã chìa tay về phía ta, làm những khuôn mặt khác đều chau mày khó hiểu.

"Không! Ta nói rồi, ta là thê tử của Đông Thương! Ta không đi theo ngươi!"

Tiến lên một bước, mặt hắn vẫn thản nhiên, nhưng nhanh sau đó thì tay đã động, ma khí của hắn bao lấy thân thể ta, làm ta mất kiểm soát mà tự động bay về phía hắn, cũng cùng lúc một đạo tiên khí khác đã chém đứt nguồn ma khí đó, Thiết Y hắn đã chấn trước ta.

"Tuy không thích quản chuyện bao đồng, nhưng nàng ấy là thê tử của Đông Thương, ta không thể để ngươi đem nàng ấy đi được"

Khẽ hiếp mắt, ma vương nhìn kẻ đứng ra ngăn cản, tuy thượng thần thiết y cũng là một đối thủ đáng nể, nhưng với ma vương như hắn, thì cũng chẳng đáng để vào mắt.

"Vậy sao? Vậy ta xem ngươi làm thế nào ngăn được ta"

Một cái vung tay, cả một vùng trời trở nên đen kịt, ma khí nồng nặc, nếu là phàm nhân thì chỉ sợ đã không còn mạng rồi, và đúng như thế, tự giờ ta mới chú ý đến hai nữ tử bên cạnh Thiết Y hắn, có một người là phàm nhân, nhanh chống nàng ta đã ngã nhào xuống đất, mặt đen xì lại thống khổ vô cùng, ta định tạo ra một kết giới bảo vệ nàng ta thì Thiết Y đã nhanh hơn ta một bước.

Nữ tử một thân đỏ rực kia tự giờ vẫn luôn hướng về thượng thần Thiết Y mà nhìn, dù nàng ta che mặt, nhưng nhìn qua đôi mắt, cũng đủ biết nàng ta đang rất lo lắng, chợt ánh mắt đó lại hướng về phía ta, đưa tay gỡ nhẹ mạng che xuống, nàng ta khẽ cong khóe môi.

"Nhạc Tương! Ngươi đã thành tiên rồi!"

Ta tròn mắt, vì nữ tử tuyệt sắc này là ai, sao lại biết ta kia chứ?.

"Ngươi là?"

"Ta là mạnh bà!"

Khi nàng ta dứt câu, ta càng bất ngờ hơn nữa, mạnh bà không phải là một bà lão già nua sao? Sao giờ lại biến thành một đại mỹ nhân thế này?.

"Mạnh...bà ư?"

Gật đầu xác nhận lần nữa, nàng ta làm ta thật không tưởng nổi.

"Sao bà lại trẻ như thế? Và tại sao lại ở đây?"

"Chuyện này..."

"Tương Nhi?"

Mạnh bà chưa kịp trả lời thì một giọng nam nhân lại vang lên, hắn chăm chú nhìn ta, cái nhìn pha lẫn nhiều loại cảm xúc, rồi hắn tiến đến mà giữ lấy tay ta.

"Là nàng phải không?"

Ta khẽ mỉm cười.

"Ừ! Là ta"

Tay hắn chợt siết chặt, nhưng ánh mắt hắn lại liếc sang người phía sau, Bất Bất cũng nhìn hắn, vẻ mặt của con bé là một loại bi thương mất mát, làm ta cũng chợt hiểu ra, thì ra hai người này đã yêu mến đối phương.

"Ha...ha Bất Bất con đừng lo lắng! Ta và Vân Thiên hắn chỉ là bằng hữu bình thường thôi"

Rút tay đi, ta vỗ vỗ vai Vân Thiên làm hắn cũng hơi ngẩn ra vì hàng động đó, Bất Bất nó cũng thu lại cảm xúc đó, hướng ta nhẻn miệng cười.

"A!"

Là tiếng la đau đớn, kết giới của Thiết Y đã bị phá.

Ầm! Một tiếng, ma khí và tiên khí lẫn lộn, trên không trung thượng thần Thiết Y đã bị đánh rơi xuống, tay ôm lấy ngực, huyết tươi đã chảy đầy khóe môi.

"Đường Sinh..."

Mạnh bà đã nhanh chạy đến.

"Chàng sao rồi?"

Miệng vừa nói, tay vừa lau đi những vệt máu trên miệng, vẻ khuẩn trương lo lắng của nàng cũng làm hắn ngẩn ra vì không hiểu chuyện gì, nhưng hắn lại không né tránh, hắn không hiểu vì sao? Nhưng nữ tử trước mặt hắn đây làm hắn cảm thấy quen thuộc vô cùng, có một loại cảm giác khó có thể nào tả được đang len lõi trong tâm hắn.