Đã ba ngày nay Lãnh Hàn cứ nhốt mình trong phòng làm ta lo lắng lắm, nhớ đến lúc ta bị gạt bắt đi thì Lãnh Hàn đã xuất hiện, sau đó đánh với yêu long kia một trận đến cuối cùng cả hai đều bị thương, mắt thấy miệng hắn hộc đầy máu tươi tâm ta đau đến mức không thở nổi, hắn biết ta thương tâm nên dù đau đớn vẫn hướng ta nở nụ cười ôn nhu như không có việc gì cả, để trấn an lấy tinh thần ta, ta thật sự đã bị dọa chết, nếu như hắn không ở bên ta nữa, không biết ta sẽ sống sao đây.
Cửa bị mở ra, ta liền thấy hắn vẫn vẻ mặt cười ôn nhu đó nhưng có chút tiều tụy, hắn giang tay gọi ta.
"Tương Nhi! Lại đây!"
Phút chốc ta liền nhảy vào vòng tay của hắn, giọng hắn vẫn đều đều vang trên đầu ta.
"Ta không sao rồi!"
Ta vẫn im lặng một hồi đủ lâu hắn lại tiếp.
"Mai chúng ta đi mua ít thứ chuẩn bị cho lễ thành thân nhé"
"Ừm.."
"Thành thân xong chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, tránh tên yêu long kia tìm đến nữa"
"Ừm.."
Ta lại khẽ ừm một tiếng rồi tiếp tục vùi đầu vào lòng ngực hắn, cảm giác quen thuộc ấm áp này khiến ta cả đời muốn trầm luân trong đó, cả đời muốn được ở bên người nam nhân này, sống trong bảo hộ của hắn, ta không biết tên yêu long kia muốn bắt ta để làm gì nhưng ta thật sự không thích hắn, hắn đã tổn thương đến Lãnh Hàn của ta.
=============
Sáng sớm ta đã hóa thân thành người, Lãnh Hàn có đem cho ta một bộ y phục nhưng đều khó khăn là ta không biết mặc thế nào loay hoay gần nữa canh giờ vẫn không mặc được, bỗng tiếng gõ cửa vang lên, giọng Lãnh Hàn có vẻ lo lắng.
"Tương Nhi! Sao nàng ở trong đó lâu thế?"
"Lãnh...Hàn ta không biết phải mặc thế nào?( giọng đầy bối rối, khóc không ra nước mắt).
"Vậy..ta giúp nàng nhé!"
Lãnh Hàn bước vào thấy ta đang ngồi với da thịt trắng ngần tay ôm lấy y phục che lấy phần trước, mặt hắn hơi nhiễm hồng bước đến bên ta.
"Để.. ta dạy nàng"
"Được rồi! giang tay ra xỏ vào trong"( miệng nói nhưng mặt thì đã quay đầu đi).
Đến khi dây áo được buộc lại ngang eo ta vẫn cảm nhận được tay hắn có chút run nhưng động tác lại rất thành thục, nhìn vẻ mặt không tự nhiên của hắn ta thành thật.
"Lãnh Hàn! Mặc y phục thật phiền nà quá..có thể không mặc không?"(mắt ta mở to đầy vẻ hồn nhiên).
Động tác dừng lại theo câu nói, hắn xoa xoa đầu ta.
"Không được, thành người là phải mặc y phục..trừ những trường hợp không cần thiết"
"Thế trường hợp nào không cần thiết à?"
Hắn khụ..khụ vài tiếng rồi nắm tay ta bước nhanh ra cửa.
"Rồi..nàng sẽ biết thôi"
==============
Ta giáo giác ngóng mọi thứ xung quanh, Lãnh Hàn phải đưa mắt theo dõi ta như đang trông chừng trẻ con, tay hắn đã xách đầy thứ khi đến một tiệm nhỏ, bước vào trong hắn bảo ta đứng chờ rồi một lúc sau tay hắn lại cầm thêm thứ gì đó trên tay, nhường như hắn đã chuẩn bị tốt hết mọi thứ.
Trên đường về cũng như lúc đi ta thấy có hơi sợ vì những ánh mắt cứ nhìn về phía bọn ta, vươn tay ra ta vội nắm lấy tay hắn, hắn dừng bước đưa mắt nhìn ta.
"Sao thế!?"
"Lãnh Hàn..sao ai cũng nhìn chúng ta vậy?"
Theo lời nói của ta hắn cũng đưa mắt nhìn đại, một vài nữ nhân khi bắt gặp ánh mắt của hắn thì ôm má thẹn thùng, cứ liếc liếc nhìn hắn không thôi, ánh mắt hắn hạ xuống nhìn ta, miệng khẽ cười.
"Đừng lo..không có chuyện gì đâu, về thôi.."
"Thật không? Sao những nữ nhân đó cứ nhìn Lãnh Hàn thế?"
"Họ đâu nhìn ta, mà nhìn nàng ấy chứ?"
"Hả..sao"(mắt ta giáo giác tứ phương).
Chợt một tiếng cười vang lên bên tai ta, giọng hắn có chút láu lỉnh.
"Vì nàng đã cướp đi ánh nhìn của họ"
Ta tròn xoe mắt ngơ ngác đến khi kịp định thần thì môi hắn đã khẽ lướt qua trán ta một nụ hôn, mắt nhìn ta đầy nhu tình.
"Về nhà nào..nương tử.."
==================
Ôm chiếc giá y trong lòng tâm ta nhộn nhào bao nổi hạnh phúc, tuy không phải là chiếc giá y do ta tự mình may nhưng đây là sư phụ nhờ người khác mai cho ta, cho tân nương tử của người nó cũng đáng làm ta chân trọng cả đời rồi, hôm nay ta và người sẽ thành thân, ta sẽ là nương tử của sư phụ, tưởng chừng mọi việc đã kết thúc vào năm đó vậy mà ta lại không chết rồi đùng một cái như một giấc mộng huyền diệu, một lúc nữa thôi ta sẽ được ở bên sư phụ mãi mãi với tư cách không phải đồ nhi mà là nương tử của người.
"Tương Nhi! Nàng xong chưa?"
Ta sực tỉnh khi giọng sư phụ ngoài của vang lên, ta lúng túng giọng cũng lấp ba lấp bắp.
"Sắp..sắp..xong..rồi ạ"
Sau một lúc ta khẽ mở cửa ra, mắt ta ngước nhìn người cách lớp khăn đỏ, sư phụ đứng đó bất động nhìn ta hồi lâu khi lướt nhìn từ trên xuống dưới người ta, ánh mắt người dịu dàng tha thiết nhìn ta môi khẽ nhếch nụ cười đầy mãng nguyện ngập tràn hạnh phúc, người đưa tay nắm lấy tay ta rồi dìu ta ra ngoài, hôn lễ đơn sơ chỉ có mỗi một dĩa trái cây cùng một bình với hai chung rượu được sư phụ rót đầy, người dìu ta quỳ xuống bái thiên địa, tim ta vỡ òa vì hạnh phúc khi người phát ra lề thề son sắc vĩnh kết đồng tâm đến bách niên giai lão.
"Tương Nhi! đời đời kiếp kiếp cho dù nếu phải chịu nổi khổ của kiếp luân hồi..ngàn năm vạn năm thì Lãnh Hàn cũng chỉ có mỗi mình nàng, yêu duy nhất mình Tương Nhi, không bao giờ thay lòng đổi dạ..
Ánh mắt người cương định nhìn ta như quả quyết dù có nói hàn trăm hàn ngàn lần vẫn không đủ, mắt ta đã nhòa vì lệ, đây không phải là những giọt nước mắt của đau thương của tuyệt vọng mà là những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc vô bờ vô bến, cảm giác ngọt ngào ấm áp ấy đã len lõi đến tận tâm can xương tỷ ta.
Kết thúc bái thiên địa sư phụ dẫn ta vào phòng, căn phòng cũng được điểm tô một màu đỏ đẹp mắt, có nến có cả rượu giao bôi, ta nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường đưa mắt nhìn người nam nhân có vẻ khẩn trương thêm chúc lúng túng khi đưa tay tháo khăn che mặt ta xuống, nhìn người kìa đáng yêu đến không chịu nổi, một nam nhân tu đạo đến gần cả ngàn năm, tưởng chừng mọi thứ trong mắt người đều là hư không, nay người lấy vợ lại biểu hiện cái cảm xúc đáng yêu thế này, môi ta khẽ cười cộng với lệ dài hai hàng, giọng ta nghèn nghẹn.
"Sư..phụ! Tương Nhi rất hạnh phúc"
Mắt người dao động nhìn ta, tay vội lau đi những dòng lệ.
"Nhớ lại rồi!"
"Ưʍ..Tương Nhi nhớ rồi"
Môi người hôn lên khóe mắt ta rồi lướt nhanh đến trán.
"Tương Nhi! Ta yêu nàng"
Sau khi uống hết chung rượu giao bôi, giờ đây ta thật có chút hồi hộp và khẩn trương rồi, tay người nhẹ năng càm ta lên ánh mắt người như thiêu đốt cỏi lòng ta, môi người áp xuống thật mềm thật ướt, ta khẽ mở miệng cho lưỡi người tiến vào rồi cùng ta giao hòa quấn quýt không ngừng.
Thắt eo đã được mở ra, chiếc áo bên ngoài đã được người kéo xuống, mắt người sâu thẳm nhìn phía trước ngực ta rồi người cúi xuống bờ môi khẽ lướt trên cổ ta, nụ hôn của người càng lúc càng mạnh càng lúc càng mãnh liệt, người ta có chút run vì cảm ác tê dại ấy đã lan truyền đến tận tâm trí, môi ta phát ra những tiếng rên đầy kiều mị.
Một lúc đủ lâu môi người đã đi hết thân thể ta, khi nhìn lại thì cơ thể người đã lộ trước mắt, mặt ta ửng hồng cố né tránh nhưng môi người đã kề sát lấy tai, khẽ giọng.
"Tương..Nhi! Nhìn ta"
Khi mắt ta nghe theo lời người thì môi người khẽ khàn ngậm lấy vành tai ta ra sức liếm lấy. Tay thì không rãnh rõi đã chạy loạn khắp cơ thể cho đến khi mồ hôi ta nhể nhại, giống như trời giáng người tiến vào làm ta phải nhăng mặt vì đau đớn.
"A...sư phụ đau quá..!"
"Người..không phải nói..sẽ nhẹ nhàng với con sao?"
Lệ ta đã ứa ra, người khựng lại mắt nhìn ta đầy xót xa, môi khẽ hôn xuống mắt ta.
"Tương Nhi ngoan, nếu nàng không thích ta sẽ dừng lại"
Ta nhìn người mắt đã chứa đầy dục vọng cùng với một chút thống khổ, với lại các đại thẩm đã nói với ta trước rồi, qua là sẽ không đau nữa nên ta cũng lấy hết can đảm chồm tay đến ôm lấy cổ người, đưa lưỡi liếm liếm mặt theo bản năng hồ ly, giọng ta đầy mị hoặc.
"Sư.. phụ! tiếp đi Tương Nhi chịu được mà.