Nhìn Tiểu Ngọc cứ ngây ngốc như người mất hồn ta đã gọi em ấy mấy lần mà cứ chơ ra đấy cho đến lần thứ 5 ta lớn giọng em ấy mới thức tỉnh.
"Em đang bị gì thế!"
"Xin lỗi chủ tử...em..em..."
"Sao thế!"(ta nghi hoặc)
"Dạ...là..là sáng nay Hiền phi có dẫn một nam tử vào cung..cho nên..."
Ta thấy mặt em ấy đã đỏ bừng nên lo lắng hỏi:
"Em bệnh hả!"
Tiểu Ngọc lắc đầu lia lịa.
"Không ạ! Do nam tử đó thật quá tuấn mỹ thôi..nên em.."
"Ồ...thích ngắm nam nhân đẹp sao"
"Chủ tử không gặp nên không biết đâu, người đó nhìn không giống nguời phàm chút nào, nói chung là đây là lần đầu tiên em gặp nam nhân tuấn mỹ như thế.."
Ta nhìn em ấy rồi thở dài lắc đầu, nam nhân đẹp thì sao chứ, không phải chỉ cần tâm tốt thôi sao, có lẻ chân lý này ta mới vừa ngộ nhận được..
Phốc! Một tiếng tay ta đã đầy máu tươi, Tiểu Ngọc hốt hoảng mặt mày xanh méc..
"Chủ tử! Người có sao không..em...em đi gọi thái y"
"Đừng đi..ta không sao, em ra ngoài đi"
Dứt câu ta đã đuổi Tiểu Ngọc ra đóng sầm của lại, đưa tay vuốt vuốt hai cái đuôi phía sau ta cười cợt giễu.
"Người ta là cửu vĩ hồ thì chín đuôi còn ta là yêu hồ tầm thường lại có hai đuôi là sao nhỉ"
Dạo gần đây số lần thổ huyết của ta càng ngày càng nhiều số lần hiện nguyên hình cũng gia tăng, hai chưởng của Tử Dao thật quá mạnh có khi nào ta sắp trở lại nguyên hình thành một con hồ ly rồi không, mở cửa bước ra ngoài ta đưa tay hái một bông hoa rồi thất thần nhìn vào khoảng không vô định..
" Tương Nhi!"
Hoa trên tay rơi xuống, ta không dám xoay đầu lại, ta sợ..ta thật sự rất sợ phải đối diện với người, tổn thương mà người gây cho ta quá lớn khi nghĩ đến cũng đau đến tâm can liệt phế..
"Tương Nhi! Nàng sao vậy?"
Sau câu hỏi tay sư phụ đã bắt lấy tay ta, ta vẫn né tránh không dám nhìn người, chợt người xoay mặt tay lại đối diện với người.
"Tương Nhi!(giọng người hoang mang lo lắng)
Hốc mắt ta lại ửng hồng, ta rất muốn ôm lấy người, hưởng thụ độ ấm trong lòng ngực người nhưng khi nghĩ đến người và nữ nhân ấy đang điên cuồng ôm, hôn nhau tha thiết ta đã đẩy người ra, sư phụ hơi ngẩn ra vì hành động đó của ta...giọng ta đầy trách móc.
"Sư phụ! Người đến đây làm gì, không phải nguời đang vui vẻ bên Tử Dao chân nhân sao?"
Người ngây ra lập lại.
"Tử Dao?"
"Phải..chẳng phải người cùng cô ta bái đường rồi sao? Sao còn đến đây để dầy vò con nữa"
Ta nói trong uất nghẹn lệ đã chảy đầy mặt..
"Tương Nhi!"
Sau tiếng gọi người lại ôm ta vào lòng mặc cho ta cố đẩy người ra, tay người lại siết chặt hơn.
"Nghe ta nói..nàng đã hiểu lầm rồi, ta và cô ta không có gì cả nàng hiểu không!"
"Nhưng chính mắt con thấy người cùng cô ta mặc lễ phục người còn...còn.."
"Đó là ảo ảnh do Tử Dao tạo ra thôi!"
"Ảo ảnh?"(ta ngây ngốc)
"Ừ..khi nàng mất tích ta đã gặp Tử Dao..ta biết cô ta có liên quan nên đã cố ép hỏi nhưng không thành, sau đó ta đã đi tìm nàng tới tận bây giờ"
"Thật..không"
Người đưa mắt nhìn ta
"Nàng không tin ta?"
Ta òa khóc như một đứa trẻ nhào vào lòng người, khóc cho tất cả những uất nghẹn đau khổ bấy lâu nay, nguời cũng ôm chặt lấy ta, ta cảm nhận được người có chút run chợt người thỏ thẻ bên tai ta.
"Tương Nhi! Mấy ngày qua ta rất sợ..sợ không tìm thấy nàng...sợ lại mất nàng lần nữa.."
"Các ngươi đang làm gì!?"
Khi ta và sư phụ nhìn lại thì thấy vẻ mặt âm trầm, mắt như phóng ra lửa của hoàng đế đang nhìn, tay sư phụ vẫn ôm eo ta hướng hoàng đế bình thản.
"Nàng là nương tử của ta, giờ ta sẽ đưa nàng đi"
"Ai cho phép"( hoàng đế gầm giọng)
"Không cần ai cho cả"
Dứt câu sư phụ đã bế ta bay lên không trung trong sự ngỡ ngàng của hoàng đế, ta ngoảnh lại nhìn hắn cắt giọng.
"Ta không phải người! chúng ta không có duyên đâu, xin hãy bảo trọng"
"Tương Nhi!"
Đó là câu cuối cùng ta nghe hắn gọi khi ta biến mất.