125
Đã thông qua khảo hạch, Trần Tu Bình liền lôi kéo Khâu Viên đi thăm Cửu Nương.
Lúc đầu Khâu Viên tỏ vẻ lười nói chuyện với hắn, sau khi nghe nói đi thăm Cửu Nương, lập tức dứt khoát gật đầu, Trần Tu Bình cười nói: "Ngươi đây trọng sắc khinh bạn nha, vừa nghe nói là đi thăm người, aii, thái độ liền thay đổi."
Khâu Viên không nhìn Trần Tu Bình, mà tiếp tục đi về phía trước.
Trần Tu Bình đi phía sau lại hỏi: "Về sau đám người kia có tìm ngươi gây chuyện tiếp không?"
Ánh mắt Khâu Viên trở nên phức tạp, hắn nhìn Trần Tu Bình nói: "Bọn hắn chết rồi."
"... A?"
"Trước khi đấu pháp đã chết hết rồi, trừ tám người đó ra, trong năm người theo phe bọn hắn cũng chết ba người, còn thừa hai người, chẳng làm được trò trống gì."
Trần Tu Bình trợn mắt hốc mồm, nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: "Ngươi làm?"
Khâu Viên nhíu mày, ghét bỏ nhìn hắn một cái: "Dùng đầu óc chút đi, sao ta có thể làm được."
Trần Tu Bình liền chậm rãi nói ra cái tên vô cùng sống động trong lòng hắn: "... Trình Ấn?"
Khâu Viên nói: "Ngươi gọi thẳng tên của y?"
Lúc này Trần Tu Bình mới phản ứng được mình nói cái gì, hắn cuống quít lắc đầu, nhưng trong lòng vẫn bất ổn, tim nhảy không ngừng, hắn nói: "Không phải, ta sẽ không gọi thẳng tên của y, ta nói là —— thật là do sư phụ ta à?"
Khâu Viên không trả lời.
Trần Tu Bình quả thật bị khϊếp sợ líu ríu nói không ngừng: "Thật là sư phụ à? Sư phụ quả thực có khả năng làm những việc này, theo những sự tích mà ta nghe được thì y cũng rất giống loại người nhổ cỏ nhổ tận gốc người —— lại nói hai người còn được lưu lại kia hẳn chỉ là vì sư phụ bỏ sót thôi, nhưng mà, nhưng mà thật sự cần phải gϊếŧ hết bọn hắn sao? Ta cảm thấy có chút quá —— quá tàn nhẫn, kỳ thật bọn hắn cũng không hẳn sẽ không sửa đổi nếu có cơ hội, phải không."
Khâu Viên yên lặng chờ hắn nói, khi hắn nói xong xuôi, mới chậm rãi phun ra một câu: "Lòng dạ đàn bà."
Trần Tu Bình khóe mặt giật một cái: "Cái, cái gì chứ! Chúng ta là người tu tiên, không phải nên có tấm lòng hướng thiện sao?"
Khâu Viên thẳng thắn cứng rắn: "Chưa từng nghe nói."
Trần Tu Bình im lặng: "Nếu điều Tu Tiên Giới tôn vinh là mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn, vậy khác gì với dã thú chứ?"
Khâu Viên mặt không biểu tình: "Ha ha, không có."
Trần Tu Bình: "..."
Trần Tu Bình cảm thấy mình với Khâu Viên đúng là không có tiếng nói chung, nhưng hắn lập tức mặc kệ, dù sao Khâu Viên và hắn cũng không có quan hệ gì, sư phụ và mình nhất định sẽ có tiếng nói chung.
126
Thế là Trần Tu Bình nhân lúc Trình Ấn dạy đạo pháp cho hắn hắn đột nhiên hỏi một vấn đề: "Sư phụ, tám người trước đó vây công Khâu Viên và ta là do ngươi gϊếŧ sao?"
Trình Ấn trầm mặc hồi lâu, rồi nhẹ gật đầu.
Trần Tu Bình lại hỏi: "Tại sao?"
Trình Ấn tùy tiện nói: "Trong lòng bọn hắn còn mang oán hận, lưu lại sẽ trở thành trở ngại."
Từ trước đến nay Trần Tu Bình cảm thấy có một chuyện rất kỳ lạ, đó chính là tại sao người ở Tu Tiên Giới có thể dễ dàng gϊếŧ người như vậy, trước kia lúc hắn đọc tiểu thuyết còn có thể tự an ủi mình đó đều là do tác giả tưởng tượng, nhưng hiện tại bản thân hắn đang ở Tu Tiên Giới mới phát hiện dường như mọi người ở đây đều tán đồng việc này.
Đây coi như là lần đầu tiên hắn dám phản bác sư phụ, nên không dám ngẩng đầu nhìn y: "Sư phụ, kỳ thật bọn hắn cũng không làm gì cả, cần gì phải hạ tử thủ?"
Trần Tu Bình vốn tưởng rằng Trình Ấn sẽ vì lời nói của mình mà tức giận, nhưng trên thực tế thì gương mặt vốn không biểu tình của Trình Ấn dần dần thay đổi, thay vì tức giận thì lại lộ ra vẻ hoang mang khó hiểu: "Như vậy chẳng phải sẽ tiện hơn sao?"
Trần Tu Bình: "..."
Trần Tu Bình bị nghẹn một chút, rồi nói: "Thôi, được rồi, ta đổi cách nói —— y ta là bọn hắn không có thù hận gì với chúng ta..."
"Nhưng ngươi với bọn hắn đã đánh nhau mà?"
"..." Trần Tu Bình không ngừng cố gắng, "Không sai, nhưng dù sao chủ yếu là kết thù với Khâu Viên..."
Trình Ấn giơ tay đặt lên đầu Trần Tu Bình: "Ta không hiểu ngươi đang làm gì —— chẳng lẽ ngươi cảm thấy đối phương là địch thủ của Khâu Viên, cho nên vi sư không cần thiết phải ra tay?"
Trần Tu Bình cái loại thuyết pháp kỳ quái bẻ cong sự thật này làm cho choáng váng, còn chưa kịp phản ứng, thì Trình Ấn đã nói thêm một câu: "Cho dù ngươi cảm thấy ta nói không đúng, thì ta cũng không thể hồi sinh bọn hắn, ngươi luyện công thật tốt cho ta, đừng nháo."
"..."
Trần Tu Bình có thể hiểu rằng người ở thế giới này sẽ không có suy nghĩ giống mình, nhưng hắn vạn vạn không ngờ được sư phụ thân yêu của mình lại có sự chênh lệch nhận thức với mình, mà còn là loại chênh lệch tựa như đỉnh núi Everest và rãnh biển Mariana. Thế mà mình còn có thể thầm mến y, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Rất nhiều năm về sau, khi Mạnh Tiểu Bảo hỏi hắn tại sao lại thích Trình Ấn như vậy, Trần Tu Bình trầm mặc suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói ra một lý do: "Nhìn mặt."
127
Đối cái thế giới xem mặt này mà nói, có một gương mặt xinh đẹp, cơ bản đã có được một khởi đầu tốt, nhưng luôn có người có thể dùng một tay bài tốt để tìm đường chết.
Trần Tu Bình cảm thấy người có khả năng chứng minh điều này nhất chính là Nguyên Thủ Quy.
Trước khi khảo hạch, lúc Trần Tu Bình gặp lại Mạnh Tiểu Bảo mới biết được chuyện Nguyên Thủ Quy không thông qua cuộc thi vấn tâm.
Trần Tu Bình không thể tin được: "Không thể nào, hắn lợi hại như vậy, pháp lực lại cao cường, sao lại không thông qua?"
"Hắn đả thương đồng môn dưới đài, bị hủy tư cách." Mạnh Tiểu Bảo phiêu nhiên xuất trần đi bên cạnh hắn, tựa hồ cảm thấy chuyện này không phải chuyện gì lớn, "Khoan nói đến chuyện này, chuyện ngươi bị thương là sao? Ta nghe được một chút phong thanh, nhưng không quá chính xác."
Trần Tu Bình liền kể hết sự việc xảy ra mấy ngày qua.
Mạnh Tiểu Bảo nghe xong cười không ngừng: "Có thể thấy, Nguyên Thủ Quy không thông qua khảo hạch không phải do bản thân hắn, mà là bởi vì hắn không có một sư phụ biết bảo hộ đồ đệ."
rần Tu Bình cảm thấy thời điểm bây giờ mà Mạnh Tiểu Bảo còn cười không ngừng, không khỏi quá vô lương tâm, liền hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mạnh Tiểu Bảo nói: "Do dung mạo của hắn gây họa, hắn bị đùa giỡn, nên sinh giận đánh người, vậy thôi."
Trần Tu Bình nghi hoặc: "Chỉ đánh người thôi mà, người cùng tông môn luận bàn với nhau là chuyện thường tình mà? Mạc trưởng lão không xin tha cho hắn sao?"
Mạnh Tiểu Bảo lắc đầu: "Mạc trưởng lão tuân thủ môn quy rất nghiêm ngặt, chưa bao giờ vi phạm, ngươi đừng có nghĩ tất cả trưởng lão đều như Trình trưởng lão —— khi Thủ Quy phạm tội, người đầu tiên hủy bỏ tư cách và tống giam hắn chính là Mạc trưởng lão."
Trần Tu Bình cau mày: "Chỉ chút chuyện nhỏ, Mạc trưởng lão cũng thật là."
Lúc này, giọng nói của Khâu Viên từ bên cạnh truyền tới: "Sao ngươi lại không nói, Nguyên Thủ Quy đánh Hư Minh Lâu kỳ thật cũng không phải chỉ tổn thương đơn giản, mà là trực tiếp phá hủy linh mạch của người ta."
Trần Tu Bình hiếm khi thấy Khâu Viên nói nhiều như vậy, sau khi "A?" một tiếng mới nghe rõ Khâu Viên nói gì, trợn to mắt: "Hủy linh mạch?" Hắn quay đầu lại hỏi Mạnh Tiểu Bảo, "Hắn nói thật sao?"
Mạnh Tiểu Bảo tùy ý "Ừ" một tiếng.
Trần Tu Bình lại hỏi: "Hư Minh Lâu là ai?"
Mạnh Tiểu Bảo ôn thanh nói: "Là sư huynh khóa trước."
Sau Trình Ấn, Trần Tu Bình lại phát hiện thêm một người mình hoàn toàn không thể giao tiếp được: "... Đây không phải là điều ta muốn hỏi."
Vì vậy Trần Tu Bình đành phải quay đầu hỏi Khâu Viên: "Hư Minh Lâu là ai?"
Khâu Viên nói: "Là người Hư gia."
Nói xong câu này, Khâu Viên im lặng.
"???" Trần Tu Bình đầu đầy dấu chấm hỏi, tự hỏi tại sao việc hắn tìm hiểu thế giới này khó khăn nhiều như vậy, lúc này, hắn thật sự rất tưởng niệm nhị hóa Nguyên Thủ Quy.
Chí ít Nguyên Thủ Quy rất vui vẻ giao lưu với ngươi.Với suy nghĩ đó, cuộc thi vấn đã ở trước mắt.