Chương 31

105

Ngoại trừ trong một số câu chuyện giả tưởng, không một ai có thể biết được suy nghĩ trong lòng người khác, ngay cả dù đây là Tu Tiên Giới.

Cho nên cả Trần Tu Bình lẫn Mạnh Tiểu Bảo đều không biết trong nháy mắt đó Nguyên Thủ Quy đã âm thầm phát sinh thay đổi.

Sự thay đổi này khiến hắn trong lúc leo núi để hái Tuyết Liên đều ở trong trạng thái hốt hoảng.

Tuyết Liên sinh trưởng trên vách đá dựng đứng bị băng tuyết bao phủ, đối người bình thường rất khó có thể leo lên, nhưng Nguyên Thủ Quy, thì cho dù hắn có hoảng hốt, cũng dễ dàng có thể thành công ngay cả khi nhắm mắt lại, nhưng hắn lại thất bại, bởi vì ngay tại thời điểm hắn sắp đưa tay hái Tuyết Liên, một con Băng Chuẩn (chim ưng) đột nhiên bay ra từ góc khuất của vách núi, đâm vào lưng của Nguyên Thủ Quy, Nguyên Thủ Quy không tránh kịp, phun ra một ngụm máu rồi rớt xuống tựa như một con diều đứt dây.

Băng Chuẩn có lực phòng ngự rất bình thường, nhưng lực công kích lúc bùng nổ có thể tương đương với tu sĩ trúc cơ hậu kỳ, đồng thời bẩm sinh đã có kỹ năng thiên phú là phá băng, lúc công kích cá nhân và tấn công trong phạm vi nhỏ rất dễ tạo ra tổn thương cho địch thủ.

Mạnh Tiểu Bảo trong chớp mắt chạy như bay, Trần Tu Bình theo sát phía sau, khi thấy Mạnh Tiểu Bảo ôm được Nguyên Thủ Quy, hắn liền rút ra Thủ Phách một kiếm chém xuống.

Hai động tác cơ bản nhất trong kiếm pháp chính là chém và đâm, mà chém xuống là động tác có lực bộc phát và lực công kích mạnh nhất, lần này Trần Tu Bình đang kinh nộ (kinh ngạc + tức giận) nên có thể nói hắn đã dốc hết toàn lực, kiếm quang vẫn còn ở giữa không trung, máu tươi của Băng Chuẩn đã ngưng kết thành những hoa tuyết.

Đây là lần đầu tiên Trần Tu Bình gϊếŧ một sinh vật sống, nhưng trong lòng của hắn không hề có cảm giác không đành lòng, mà vội vàng hỏi Mạnh Tiểu Bảo đang ở bên cạnh: "Hắn sao rồi?"

Mạnh Tiểu Bảo vẻ mặt nghiêm túc: "Không ổn lắm, ta e là hắn đã bị tổn thương cột sống."

Dù kiến thức sinh học của Trần Tu Bình đã trả lại cho thầy toàn bộ, nhưng hắn cũng biết, nếu con người bị tổn thương cột sống, thì tuyệt đối không có chuyện gì tốt đẹp, trong lúc bối rối, hắn đột nhiên nhớ đến thuốc trị thương Trình Ấn cho hắn, vội vàng lấy ra.

"Đây là thuốc trị thương sư phụ cho ta, lần trước ta đã dùng cảm thấy khá tốt."

Lần trước hắn đã dùng nó để khôi phục vết sẹo trên mặt do Diệp Vĩ Chu gây ra sẹo, không thể không nói, quả thực hiệu quả rất tốt.

Mạnh Tiểu Bảo đổ ra một viên, dùng tay cầm lên quan sát một chút, sau đó ánh mắt sáng lên, vội vàng đút cho Nguyên Thủ Quy.

Sau khi Nguyên Thủ Quy ăn vào xong, Mạc Tiểu Bảo nói: "Đan dược này hội tụ Linh khí nồng hậu dày đặc, tuyệt đối là chữa thương đan Thánh phẩm, ta ở tông môn nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy qua."

Trần Tu Bình sững sốt, hắn không nghĩ tới đan dược hắn cho là dùng để trị vết thương ngoài da đan lại trâu bò như vậy.

Lúc Trần Tu Bình còn đang thất thần,vết thương phía sau của Nguyên Thủ Quy lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được liền lại, hóa thành một lớp vảy máu rất dài, khuôn mặt vốn dĩ tái nhợt không có chút huyết sắc nào của hắn, cũng hiện ra một tia sinh cơ dạt dào, những vết thương nhỏ trên lưng khôi phục càng nhanh chóng, không lâu sau tấm lưng vốn dĩ máu thịt be bét lộ ra màu da nguyên bản.

Mạnh Tiểu Bảo thở phào nhẹ nhõm: "Như vậy có lẽ sẽ không có việc gì."

Trần Tu Bình nhìn tấm lưng trơn bóng của Nguyên Thủ Quy, sửng sốt một chút, sau đó vội vàng cởϊ áσ choàng lông trên người ra, choàng lên người hắn.

"Hiện tại hắn không thể hóng gió, nên đắp áo cho hắn."

Mạnh Tiểu Bảo đồng ý gật đầu, sau đó hắn nhìn Tuyết Liên trên vách núi, đặt Nguyên Thủ Quy vào trong ngực Trần Tu Bình, giẫm lên vách đá gần như thẳng đứng, như đang đi trên đất bằng, đi vài bước liền hái Tuyết Liên xuống, sau đó xoay người trở lại bên cạnh Trần Tu Bình cùng Nguyên Thủ Quy.

“Vì lý do an toàn, lấy Tuyết Liên xong rồi, chúng ta tìm một chỗ thuận tiện để xem xét lại tình hình của Thủ Quy, thuận tiện nghỉ ngơi một chút." Mạnh Tiểu Bảo nói.

Trần Tu Bình nhẹ gật đầu, sau đó ôm lấy Nguyên Thủ Quy, đi theo Mạnh Tiểu Bảo bước nhanh về hướng khe núi.

106

Một ngọn lửa ấm áp được đốt lên trong sơn động, đống lửa màu vỏ quýt nhuộm lên vách đá băng lãnh màu xám xanh, cũng xua tan bớt âm hàn quanh quẩn trong không khí.

Nguyên Thủ Quy đang nằm trên áo choàng lông của Mạnh Tiểu Bảo, đã tỉnh rồi, trong ánh lửa u ám không ai nhìn thấy hai gòn má đỏ đến mức suýt rỉ ra màu của hắn.

Sau khi Trần Tu Bình nghỉ ngơi một lát, liền đi phụ cận xem có tung tích của Băng Hoa Quế Phấn hay không, vậy nên trong sơn động chỉ còn lại hắn và Mạnh Tiểu Bảo, mà Mạnh Tiểu Bảo đang ngồi quỳ chân ở bên cạnh Nguyên Thủ Quy, cẩn thận quan sát vết thương sau lưng hắn.

Khi đầu ngón tay hơi lạnh xẹt qua làn da, Nguyên Thủ Quy có thể cảm giác được da đầu của mình đang run lên từng đợt.

Mạnh Tiểu Bảo ôn thanh nói: "Không đau chứ?"

Nguyên Thủ Quy ủ rũ lắc đầu.

Mạnh Tiểu Bảo cười nói: "Nghiễn Thượng Chân Nhân thật hào phóng, đan dược Tu Bình mang theo quả nhiên là chữa thương đan Thánh phẩm."

Nguyên Thủ Quy vốn dĩ còn đang xấu hổ, nghe đến đây cũng cảm khái vạn phần: "Trình trưởng lão sao lại lắm tiền như vậy, nương ta cũng không nỡ cho ta đồ tốt như vậy."

Nguyên Thủ Quy không thể so với Trần Tu Bình, Trần Tu Bình từ nhỏ chưa từng tiếp xúc với thứ gì tốt, lại lập tức tiếp xúc với thứ tốt cao hơn mấy phẩm cấp, nên không có cảm giác nhiều lắm, nhưng tài nguyên mà Nguyên Thủ Quy có được từ nhỏ đến lớn tài tất nhiên không ít, bởi vậy hắn cảm nhận được chất lượng cực phẩm của loại đan dược này, giờ phút này không chỉ vết thương của hắn đã khép lại, mà thậm chí ngay cả kinh mạch cũng có cảm giác được ôn dưỡng, nội tạng bị chấn thương càng được tẩm bổ rất tốt.

Hắn nói: "Nhưng mà Trình trưởng lão cũng chỉ có một người đệ tử, tài nguyên không cho hắn thì còn cho ai được."

Mạnh Tiểu Bảo không nói chuyện, như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu.

Nguyên Thủ Quy thấy hắn không lên tiếng, liền nghiêng đầu lại xem hắn.

Trong ánh lửa, nét mặt của Mạnh Tiểu Bảo tối tăm nhìn không rõ, thay đổi không ngừng theo ánh sáng chập chùng, nhưng trong đầu Nguyên Thủ Quy lập tức hình dung ra dáng vẻ đáng tin lại ôn nhu của Mạnh Tiểu Bảo.

Nhưng hắn ngay lập tức lại nghĩ tới thời điểm Mạnh Tiểu Bảo dùng ánh mắt ôn nhu cưng chiều nhìn về phía Trần Tu Bình, Nguyên Thủ Quy từ trước đến nay chưa bao giờ có thể che giấu điều gì, vì vậy hắn nuốt nước bọt, lấy dũng khí hỏi: "Mạnh, Mạnh sư huynh, ngươi có phải vui..."

"Hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng của Băng Hoa Quế Phấn luôn! Đừng nói ngàn năm, ngay cả trăm năm cũng không có." Ngay lúc này thanh âm của Trần Tu Bình cắt ngang lời nói của Nguyên Thủ Quy.

Mạnh Tiểu Bảo cũng lập tứ đứng lên, hắn nhẹ nhàng, khinh khi nói: "Còn một ngày nữa, đừng lo lắng nhiều như vậy."

Nguyên Thủ Quy không hỏi được, cũng bị mất hết dũng khí, không nói nữa.

Bên kia, Trần Tu Bình lại lấy ra thứ gì đó từ trong Túi Trữ Vật.

"Con chim này đυ.ng Nguyên Thủ Quy bị thương, chúng ta đem nó nướng để bồi bổ thân thể, ngươi có đồng ý không, Nguyên nhị hóa?"

Lần đầu tiên Trần Tu Bình quang minh chính đại gọi Nguyên Thủ Quy là nhị hóa, ban đầu Nguyên Thủ Quy còn mê mang nói câu "Ai là Nguyên nhị hóa?" Nhưng rất nhanh ngay cả với trí thông minh như vậy hắn cũng hiểu ra, lập tức giận đến mức quên hết tất cả tiểu tâm tư, quát: "Ngươi mới là nhị hóa! Cả nhà các ngươi đều là nhị hóa!"

Trần Tu Bình nghe thấy tiếng mắng trung khí mười phần như vậy liền thở phào nhẹ nhõm, lúc trước hắn phát hiện Nguyên Thủ Quy có chút mất hồn mất vía, những cũng không quản, dẫn đến sau đó Nguyên Thủ Quy bị thương, trong lòng không khỏi lo lắng, giờ phút này thấy Nguyên Thủ Quy vẫn là như vậy ngạo kiều, như vậy nhị hóa, cũng coi như nhẹ nhõm.

Sau khi thở phào nhẹ nhõm, hắn quay sang hỏi Mạnh Tiểu Bảo: "Nếu thật sự không tìm được Băng Quế, thì phải làm sao?"

Mạnh Tiểu Bảo hiển nhiên không bị quan như Trần Tu Bình: "Hỏi người thôi, ta không tin không có ai tới chỗ này tìm thực vật có thuộc tính băng tuyết."

Trần Tu Bình "Ngô" một tiếng.

Mạnh Tiểu Bảo nói thêm: "Vả lại nếu Băng Quế thật sự trân quý đến mức không có gốc thứ hai, vậy chắc chắn là đành phải cướp rồi."

Trong căn phòng ngập tràn hương bị thịt nướng, Mạnh Tiểu Bảo nói ra một câu khiến cho Nguyên Thủ Quy ngạc nhiên không thôi.