075
Có lẽ là do linh lực đã cạn kiệt, sau khi bổ sung đầy đủ thì linh mạch càng thêm mở rộng, sai vài lần tu luyện kiểu này, Trần Tu Bình phát hiện mình đã tiến lên một bậc nhỏ.
Trong lòng hắn vui mừng khôn xiết, sư phụ Trình Ấn lại không có nhiều phản ứng lắm, thần sắc vẫn luôn nhàn nhạt, mặc kệ là Trần Tu Bình tiến bộ, hay là Trần Tu Bình thời gian dài như vậy ngay cả góc áo của y vẫn không đυ.ng được, thoạt nhìn đều không quan tâm lắm.
Nhưng tại thời điểm nghỉ ngơi mỗi ngày, Trình Ấn cũng sẽ cho hắn vài lời khuyên.
Tu luyện bên trong thạch thất, Trần Tu Bình mất đi khái niệm về thời gian, sau khi luyện kiếm thì đả tọa, sau đả tọa lại tiếp tục luyện kiếm, một thời gian sau, dù đã không cần ăn ngủ để bổ sung năng lượng, Trần Tu Bình vẫn cảm thấy thiếu gì đó.
Một lần, sau khi hoàn thành buổi luyện kiếm, Trần Tu Bình mồ hôi rơi như mưa cố nén lại ý muốn lập tức nhập định, hỏi Trình Ấn: "Sư phụ, chúng ta hết thức ăn rồi sao?"
Vẻ mặt nhàn nhạt của Trình Ấn lúc lập tức trở nên tươi sáng hơn, nhướng mày nói: "Ngươi nhất định phải Tích Cốc."
Trần Tu Bình không hài lòng lắm, sau khoảng thời gian ở chung, hắn đã không còn sợ Trình Ấn, cơ bản đã trở lại thói quen khi ở cùng Liễu Hòe, ví dụ như, một lần nữa biến thành người nói nhiều.
"Nhưng mà không ăn cơm cảm giác cứ là lạ, trước trúc cơ đồ ăn rõ ràng rất ngon, vì sao lại đột nhiên không có nữa—— sư phụ, nếu không ngươi cho ta nguyên liệu nấu ăn, ta làm cũng được, ta đi nấu ăn cũng không tồi đâu." Trần Tu Bình nhịn không được liêm miên nói một đống.
Tuy nói nhiều như vậy, chủ yếu cũng chỉ là phàn nàn một chút, không ngờ Trình Ấn lại đồng ý, Trình Ấn trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: "Cũng không phải không thể, đồ ăn của phàm nhân đối với việc tu hành rất vô ích, thế nhưng linh cầm linh cốc cũng không tệ."
Trần Tu Bình sững sờ.
"Tuy nhiên, hạn ngạch cho mỗi phong từ trước đến nay đều cố định. Xưa giờ Lăng Kiếm Phong chỉ một mình ta, ta chưa từng lĩnh qua, sau này ngươi phụ trách các chuyện vặt vãnh thường ngày, có thể tự mình đi lĩnh, cũng có thể tự mình nấu."
Trần Tu Bình chớp mắt, kinh ngạc hỏi: "Tu tiên môn phái còn phát cái này?"
Trình Ấn phất tay áo, trầm giọng nói "Bớt nói lại, tranh thủ thời gian tu luyện đi.", sau đó quay lưng rời đi, làm ra dáng vẻ không muốn nói thêm.
Trần Tu Bình hậu tri hậu giác, sau khi nhắm mắt lại mới đột nhiên nghĩ đến ——
Chờ một chút, ý tứ của lời nói vừa rồi, sư phụ dường như đã ngầm thừa nhận sự tồn tại của ta?
Hưng phấn xen lẫn khó có thể tin, Trần Tu Bình phát hiện lần nhập định này khác với thường ngày, hắn lại đi vào một không gian đen tuyền, ý nhĩ trong đầu phi thường sống động trông thấy một thanh kiếm.
Thân kiếm đen nhánh, lưỡi kiếm trắng tinh, chuôi kiếm quấn quanh những sợi tơ màu bạc——
Đó chính là "Thủ Phách".
Trần Tu Bình sững sờ trong chốc lát, đột nhiên phát hiện mình không cảm giác được thân thể tồn tại, bên trong không gian đen kịt này, hắn biến thành một sợi khói không có hình thể, hoặc là một đoạn tư duy, lơ lửng không cảm giác được trói buộc.
Một giây sau, phía trên Thủ Phách huyễn hóa ra một thứ gì đó tựa như khói đen tạo thành một bóng người, nhân hình nọ đứng yên một lúc rồi nắm lấy Thủ Phách, giây tiếp theo, kiếm quang như một con rộng bay múa trong không gian đen kịt này.
Nhìn qua kiếm pháp đó không có chỗ nào kỳ diệu, nhưng mà vô cùng vững vàng, chém ngang chính là chém ngang, hoành đâm chính là hoành đâm, theo quan điểm của Trần Tu Bình thì quả thực không có một tí góc độ sai sót, vô cùng mạch lại, lại giống như một loại vũ đạo tràn ngập lực lượng nào đó, giống như liễu phất phơ trong.
Trần Tu Bình bị nó mê hoặc, bất tri bất giác, hắn từ một sợi khói, dường như trở thành thực thể, kìm lòng không được di chuyển theo động tác của làn khói đen kia. Mọi ngày hắn khó có thể khống chế quỹ tích của kiếm, ở chỗ này đột nhiên dường như dễ dàng hơn rất nhiều, trường kiếm tựa như một bộ phận thân thể hắn, phảng phất có thể cảm nhận được suy nghĩ của hắn.
Trong cảnh giới huyền bí và bí ẩn này, hắn quên đi hết thảy mọi thứ...
076
Khi Trần Tu Bình tỉnh lại lần nữa, Trình Ấn không có ở bên trong thạch thất g, hắn không biết mình đã tu luyện bao lâu, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, quả thực muốn lập tức giơ kiếm khoa tay một phen.
Nghĩ như vậy, Trần Tu Bình nhìn Thủ Phách trong ngực, liền lập tức hành động, bày xong tư thế, thuận theo trực giác mà múa kiếm.
Ban đầu, thân thể của hắn đối với động tác như vậy còn có chút không lưu loát, sau khi luyện tập nhiều lần, thì dần trở nên chính xác hơn, đồng thời Trần Tu Bình còn cảm thấy, hôm nay luyện tập không mệt mỏi như trước nữa, Thủ Phách dường như trở thành một phần của thân thể hắn, chỉ cần suy nghĩ liền có thể đến vị trí chỉ định.
Trần Tu Bình càng luyện càng hăng, bất giác lại rơi vào trạng thái xuất thần, cảm giác thiên địa linh khí đều hội tụ bên cạnh hắn, mỗi một kiếm chiêu đều vô cùng hoàn mỹ, trong lúc xuất thần hắn trông thấy có một đạo thân ảnh màu trắng xuất hiện trong tầm mắt hắn, không suy nghĩ nhiều, hắn liền một kiếm đâm tới.
Lần này kiếm quang hoàn mỹ phù hợp với góc độ trước mắt, mũi kiếm xuyên qua ống tay áo, Trình Ấn nhất thời bất ngờ nên không tránh kịp, vội vàng dùng ống tay áo quấn lấy lưỡi kiếm.
Sau đó Trần Tu Bình theo quán tính lao tới, lập tức té nhào vào ngực Trình Ấn, Trình Ấn lảo đảo thiếu chút nữa bị đυ.ng ngã.
Trong nhất thời, Trình Ấn vẫn còn hơi kinh ngạc: "..."
Trong nhất thời, Trần Tu Bình còn chưa kịp phản ứng: "..."
Thời gian như đình chỉ tại thời khắc này, Trần Tu Bình chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, hơn nửa ngày sau mới hoàn hồn lại.
Lúc này, Trình Ấn mới chậm rãi đem hắn đẩy ra, chỉnh lại y phục xộc xệch của mình, một lần nữa bình tĩnh nhìn Trần Tu Bình.
Đại não Trần Tu Bình lập tức tiến vào trạng thái tiếp thu lời nói của Trình Ấn: "Nhập định nửa tháng, ngươi đã tiến bộ rất nhiều, nhưng đúng là nên tiếp thu được một chút, ngày mốt đã khảo hạch rồi."
Suy nghĩ của Trần Tu Bình bị từ “khảo hạch” mạnh mẽ kéo về, sau khi lấy trở lại suy nghĩ, hắn cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, trái tim cũng dường như đập quá nhanh.
Trong lúc bối rối Trần Tu Bình thốt lên: "A."
"..." Trình Ấn nói tiếp, " "Thủ Phách" không thể để vào bao giới tử, ta tìm vỏ kiếm mới cho ngươi, ngươi xem thử đi."
Nói xong, y lấy từ trong hư không ra một vỏ kiếm thuộc da bám đầy bụi bẩn, ném qua.
Trần Tu Bình ngơ ngác bất giác chụp lấy.
Vỏ kiếm thuộc da bộ nhìn không có gì đặc biệt, chỉ là vô cùng bẩn, nhìn kỹ thì thấy mặt trên còn có một số hoa văn cùng lông tơ.
Thấy Trần Tu Bình vẫn ngây ngốc không phản ứng, Trình Ấn cũng không nói thêm gì nữa, lắc đầu, đi ra ngoài.
Trần Tu Bình đứng trong thạch thất bên hồi lâu, hơn nửa ngày, hắn yên lặng đưa tay sờ sờ trái tim của mình, sau đó tự nhủ: "Ha ha hôm nay di chứng luyện kiếm thật kỳ quái, người không biết còn tưởng ta lâm vào bể tình nữa nha."
Nói như vậy, trong đại não lại hiện lên cảnh lần đầu tiên trông thấy Liễu Hòe.Mày kiếm mắt sáng, mỹ nhân như ngọc.