Làm người cảm thấy tháng ngày rất thanh nhàn, rất thảnh thơi, như vậy thì sẽ tất nhiên sẽ đột nhiên xuất hiện một chuyện lớn đến kí©h thí©ɧ ngươi.
Cái gọi là vị trí dựa theo của hoạ đồ Hề, vị trí dựa theo của hoạ đồ này.
Cái đuôi của Cẩu Vĩ Thảo đã bị nhai nát, lại hoá thành Thanh Huy trước đó nôn nó ra khỏi miệng, tiện tay ném đi.
Lúc này, Thanh Huy đã đến bên trong cánh rừng, tiếng chim hót chiêm chϊếp, một luồng xuân ý dạt dào.
Nhưng nếu như không phải phía trước đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau và âm thanh binh khí liên tiếp thì Thanh Huy đã cảm thấy đoạn đường này quả thực là quá an ổn.
Trên thực tế, hắn vốn đã đi an ổn.
Kéo căng dây cương, Thanh Huy hơi híp mắt cẩn thận nghe, người giao thủ rất nhiều, thêm năm mươi người là có, tiếng chém gϊếŧ kêu gọi không ngừng, nghe rất thảm thiết.
Thế là còn cách thật xa Thanh Huy đang bắt đầu suy nghĩ, hắn đi đường vòng hay là đi thẳng qua?
Vòng qua đi, chính không thể nhìn xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, vì sao đánh nhau, chuyện này cũng có thể xem như là kiến thức thứ nhất trên đường đi, trở về có thể nói với mọi người một chút, thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ của hắn. Mà nếu như đi thẳng qua, đυ.ng phải đối phương, vậy người hai bên cũng không nhận biết, lỡ như đều cảm thấy hắn là một phương cứu viện khác, không phân tốt xấu trực tiếp đánh hắn, vậy hắn sẽ phải chịu tội oan lớn như thế nào?
Cho nên, Thanh Huy rơi vào trạng thái rối rắm, lông mày nhíu lại, lúc thì vòng qua và không vòng qua đi đến giữa sân.
Mà ngay khi phân vân thì tiếng đánh nhau bên kia giống như đã nhỏ hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ là, đã dừng lại, phải phân ra thắng bại rồi?
Thanh Huy vui lên, như vậy hắn đi qua cũng không tệ!
Nghĩ như vậy, hắn lập tức kéo căng dây cương, hai chân kẹp chặt khoái mã đi qua.
Trước đó Thanh Huy đang ngửi thấy mùi máu tươi cực nhạt, bởi vì ở cách rất xa nên không quá nồng, lần này đi thẳng đến nơi gϊếŧ chóc, mùi vị đó làm cho Thanh Huy cực kỳ không thích ứng được, lông mày đã sớm nhíu lại.
- Xèo-----
Đột nhiên, một tiếng xé gió cực kỳ bén nhọn truyền đến, lỗ tai Thanh Huy động động, nheo mắt lại nhìn thấy phía trước có một mũi tên đang nhanh chóng bay tới!
Nói thì chậm, nhưng đúng lúc đó, Thanh Huy với tư cách là người tập võ đã sớm huấn luyện được trình độ nhanh nhẹn, nhanh hơn suy nghĩ, Thanh Huy đã cúi đầu thấp người nằm ở trên cổ ngựa, mái tóc đen bị mũi tên kia xẹt qua, lập tức cắt đứt một sợi, mang theo kình phong làm cho trên mặt Thanh Huy có cảm giác đau như bị khí lạnh xẹt qua.
- Ngươi là ai?
Mới tránh thoát mũi tên kia, có người lớn tiếng mở miệng.
- Đường... đại gia!
Vốn định nói một câu Người đi ngang qua Thanh Huy mới vừa mở miệng, đã phát hiện lại có hai mũi tên đánh về phía hắn từ trên xuống dưới hai đường!
Nói một câu tục, đồng tử của Thanh Huy bỗng nhiên co rụt lại, lập tức không thể tránh qua, xem ra chỉ có thể bỏ ngựa.
Bà nội nó chứ, mấy tên khốn kiếp các ngươi, không phân tốt xấu thì lấy tiễn bắn loạn, một hồi mà không phải báo thù trả lại!
Thanh Huy lập tức xoay người trượt xuống bên cạnh thân ngựa, gắt gao nắm lấy yên ngựa tránh thoát, sau đó cong chân giẫm lên bụng ngựa hung hăng giẫm một cái, dùng sức bắn mình ra, thân thể nhẹ nhàng lui về phía sau, vững vàng rơi xuống một khối đất trống.
- Thật là tuấn tú! Xin hỏi thiếu niên là ai? Vì sao lại đột nhiên xuất hiện?
Trước đó người tra khảo kia lại mở miệng nói chuyện, Thanh Huy nghe chỉ muốn chửi mẹ nó, ngươi khách khí hỏi, lại không khách sáo đuổi tên bắn lén, là mấy người có ý tứ? Lừa hắn chút à? Muốn hắn trả lời? Đừng nằm mơ!
Nhất thời tính khí của Thanh Huy đi lên, nhìn như là người chiến thắng đang đứng ở trong phòng khách, bên cạnh còn quỳ một thiếu niên cả người dơ bẩn, không biết môn phái của ai đang phái mọi người, từ từ đứng thẳng, nhìn bọn hắn cười mà không nói.