Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Phụ, Ăn Xong Xin Phụ Trách

Chương 6: Thuận Lợi Xuống Núi Rất Được Ý

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tình huống hiện tại, Thanh Huy tổng kết là, trước có sói sau có hổ.

Sư huynh đệ này ví von Sài Lang Mãnh Hổ, cũng không phải là ánh mắt cẩn thận của Thanh Huy, mà là một đôi mắt kia trừng trừng nhìn hắn, cảm giác kia... Làm người ta rất sợ!

- Mọi người, sao lại đều tụ tập ở đây ta vậy?

Cười hai tiếng, Thanh Huy rốt cục nuốt nước miếng nước miếng trong ánh mắt của những con sài lang đang bốc lên lục quang kia, mở miệng nói chuyện.

- Đang tự ôn chuyện.

Sư huynh số một lưng chữ xanh nhếch miệng cười một tiếng, sau đó đi đến bên cạnh Thanh Huy ôm lấy bả vai của Thanh Huy, rất thân thiện mở miệng:

- Đêm nay, sư huynh phải nói chuyện lâu dài với ngươi.

- Thời gian này nhiều rồi, không vội đêm nay.

Thanh Huy vung tay lên nói chuyện, nhưng thanh triệt lại rất nhanh dựng lên.

- Sao, còn có thời gian gì với sư huynh? Bây giờ là lúc phải tâm sự!

- ...

Thanh Huy trầm mặc nhìn một lượt, trong lòng vô cùng phiền muộn.

Bà nội nó, biết hắn muốn đi ngay bây giờ còn đòi đi à? Còn kề đầu gối nói chuyện lâu như vậy! Một nhóm sư huynh đệ ngày thường ra mắt yêu nhau, chuyện tốt biết chia sẻ, chuyện xấu biết giúp các ngươi, sao lại không thể hào phóng một chút về chuyện này chứ?

- Đúng vậy, đúng vậy, Thập Tam ca chúng ta thương lượng đi!

- Nói chuyện lâu như vậy!

- Tăng tình nghĩa sư huynh đệ!



Một đám người bắt đầu ồn ào, Thanh Huy dùng ánh mắt đảo qua.

Được, các ngươi nhớ kỹ mặt nhau, chờ nhận người trở về rồi thu thập từng cái một!

Không tự chủ được, Thanh Huy bị Thanh triệt nắm chặt bả vai kéo ra bên ngoài, dùng nội lực, áp chế để Thanh Huy căn bản không khác gì kiếm kiếp trước!

- Các ngươi đang làm gì vậy?

Không đi mấy bước, phía trước đột nhiên có một bóng người nhanh chóng tránh ra, nhưng sư huynh đệ đem các phương diện của Thanh Huy vây kín, lúc này đang một mặt nghiêm túc đứng ở hai bên, không dám thở mạnh một tiếng.

- Không còn gì khác, Già Lam tới rồi.

- Tất cả đều nhàn rỗi?

Nhàn nhạt quét mắt hai bên người, sau đó Già Lam ánh mắt chính rơi vào ôm lấy Thanh Huy bả vai thanh triệt trên thân, ánh mắt tối sầm lại. Thế là Thanh Huy bả vai đối thanh triệt tới nói đột nhiên chính biến thành phỏng tay khoai lang, lập tức buông ra, đồng thời cách Thanh Huy một trượng xa.

- Sư phụ!

Ngày này, tần suất nhìn thấy sư phụ có hơi cao, hai lần, bình thường mười ngày nửa tháng cũng không chắc có thê nhìn thấy một lần.

Thế là một đám người kính ngưỡng sư phụ cao lớn vô cùng trong lòng (Phong Chủ), tiếp theo chính là nhấc lên trái tim, sư phụ cũng xuất hiện với tần suất cao, có phải có chuyện gì không tốt sắp xảy ra hay không?

- Xem ra các ngươi gần đây đều nhàn rỗi rồi, hiện tại phía sau núi cung cầu đều trống không, các ngươi không cần đi lên nữa, các ngươi đi thôi, một ngày đi lại trăm lần.

Liếc nhìn một vòng, ngữ khí của Già Lam rất nhạt, nhưng sự lạnh lùng trong đó đã làm cho mọi người không dám lên tiếng, càng không dám phản bác.

Vậy thì nhảy xuống thềm đá không phải là chuyện khó gì, nhưng mà phải gấp trăm lần mới được.

Trong lòng các sư huynh đệ yên lặng rơi lệ.

- Thanh Triệt, nhảy xong bậc đá, vung kiếm năm trăm lần.

Một câu nói, quyết định trong mấy ngày này sống không tốt.



- Không có gì bây giờ, đều về phía sau núi cho ta! Mặc kệ các ngươi, một cánh đều cứng rắn rồi à? Coi trời bằng vung à?

Tổng kết, đuổi người, sau đó không ai dám nhắc tới chuyện Thanh Huy xuống núi.

Thiên Cốt phong tuy nhiều quy củ, nhưng nếu như phong chủ Già Lam nói một câu thì đó chính là quy củ lớn nhất. Ai cũng không ngỗ nghịch được.

- Sư phụ, may mà ngươi tới, hì hì.

Đưa tay vuốt tóc, Thanh Huy nhìn Già Lam cười.

Nếu như Già Lam không tới thì có lẽ hắn sẽ bị những gia hỏa này kéo đến bên ngoài bình đài, hung hăng đánh một trận, sau đó không thể xuống núi thì vẫn treo một cái.

- Bây giờ liền đi à? Không đợi được bao lâu?

Già Lam không dựng chuyện của Thanh Huy lên, mà liếc mắt nhìn thứ hắn đang vác trên lưng mở miệng hỏi.

- Không phải không phải, ta chính là...

- Đi thôi.

Bỏ lại một câu, Già Lam quay người rời khỏi, lúc nói chuyện khóe môi giống như vểnh lên, nhưng quá nhanh, chỉ để lại cho đầu óc còn không phản ứng được bóng lưng của Thanh Huy.

Tuyệt đại phong hoa à...

Không nghĩ được cái khác, Thanh Huy nhìn tấm lưng kia, chỉ có suy nghĩ này, nhiều là cũng không nghĩ được.

Tuy phần lớn thời điểm, Thanh Huy nhìn thấy hoặc là bóng lưng Già Lam rời khỏi, hoặc là đứng ở phía xa hơi cúi đầu chỉ có thể nhìn thấy đôi chân kia, nhưng xem không ngán, cũng không đủ bất mãn.

Thời gian nào có thể nhìn thấy khuôn mặt tuyệt trần của sư phụ là tốt rồi.

Lắc đầu, hắn muốn Thanh Huy chính là sư phụ từ nhỏ đã nuôi hắn này gần gũi hơn chút.
« Chương TrướcChương Tiếp »