Sau một hồi chỉnh đốn, Thanh Huy nhìn tinh thần tốt hơn rất nhiều, nhưng vẻ mặt lại không làm sao được, chắc hẳn trong lòng vẫn có chút không vui. Dù sao thì cứu người vô năng, nhưng cũng không thể làm đến mức đi tôn trọng người chết.
Trong lòng hắn không bước qua được đạo khảm kia, cho nên hắn phải đợi một mình.
Phong Chủ, mặc kệ?
Đại bộ phận Lam quan và đại bộ phận khác ngồi cùng một chỗ cắn miệng khô lương, liếc mắt nhìn Thanh Huy đang ngồi đặt câu hỏi với Già Lam.
Không cần, nếu như điểm ấy cũng không thông thì đánh Ma Thành trở về, chính là không cần xuống núi lần nữa.
Già Lam ngay cả một ánh mắt cũng không cho, miệng uống cạn nước, ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Cũng đúng, giang hồ hiểm ác, nhất định không phải là chuyện nhỏ trong gió.
Lam quan mỉm cười nói.
Nhưng dù nói gì thì Già Lam vẫn còn nhớ tiểu tử Thanh Huy này tới đây, lạc đà hạ xuống trực tiếp chạy qua bên kia, nước, đồ ăn đều không mang, bởi vậy phân phó cho mấy người đi theo tới đưa qua.
Cho đến khi lại lên đường, Thanh Huy cũng không nói với Già Lam một câu. Đương nhiên, không riêng chỉ là một mình Già Lam, còn có những người khác, Thanh Huy đều là buồn bực mà đầu một người đi, không nói một chữ nào.
Quá trình diễn dịch hồ lô cũng không tệ.
Rời khỏi một ốc đảo, muốn gặp được một ốc đảo khác cũng không dễ dàng như vậy. Lam quan quen thuộc đoạn đường này, biết rằng cho đến Ma Thành cũng sẽ không có nữa, bởi vậy tất cả nước đều bổ sung đủ.
Cát vàng từ từ, ngọn lửa nhiệt năng đảo qua mặt, hắn cảm giác da mặt bị bốc hơi một chút, một chút chỉ toàn chỉ toàn, khô ráo lợi hại.
Lại nhịn một chút, còn có một ngày nữa là đến Ma Thành rồi. Đến lúc đó mỹ nữ rượu ngon đều có thể hưởng thụ.
Lam quan thật sự không bỏ qua bộ dáng thiếu niên tốt đẹp như Thanh Huy, khí thế nặng nề, khống chế lạc đà tới gần, khích lệ đập vai hắn, ai ngờ tiểu tử Thanh Huy này căn bản không cảm kích, mà là đầu vặn vẹo, cổ cứng lên bởi vì cuống họng làm câm có chút thô:
- Ta không cần mỹ nữ gì cả!
Nha, vậy ngươi muốn cái gì? Mỹ nam? Ha ha!
Lam quan cười to, thuận miệng lên tiếng trêu chọc.
Đừng mà!
Thanh Huy thô lỗ mở miệng.
Vậy ngươi muốn cái gì? Nói một chút? Ở trong đại mạc, có thể làm ra, sư huynh cũng đều giúp ngươi, xem như là lễ gặp mặt!
Không, không có gì muốn.
Thanh Huy cúi đầu, nhìn dây cương trong tay nắm trong tay, mấy ngày gió thổi đã sớm làm tay hắn vô cùng khó coi. Không biết tay của Già Lam có phải cũng như vậy hay không, nếu như là, vậy hắn thật sự đau lòng chết, nhìn một đôi tay tốt như vậy, Thanh Huy quả thật cảm thấy bày ở đây, chuyện gì cũng đừng làm, giao cho hắn là tốt rồi.
Đi, muốn cái gì, chính là như lời sư huynh nói, nhất định hết sức thoả mãn!
Lam quan nhìn hắn vẫn không lên tinh thần được, cũng không nhiều lời nữa.
Nghe lời này, Thanh Huy cúi đầu giật giật khóe miệng, trong lòng âm thầm oán thầm: Ta cần sư phụ, ngươi có thể hết sức thoả mãn ta chứ? Hiện tại sư phụ cũng ở trong đại mạc!
Nghĩ như vậy, Thanh Huy lén lút muốn nhìn thấy Già Lam, lại không ngờ hắn vừa nhìn thấy đã bị Già Lam bắt ngay!
Đôi mắt hơi lạnh lùng nhẹ nhàng nhìn về phía ánh mắt vụиɠ ŧяộʍ của hắn, Thanh Huy bị sợ hãi suýt chút nữa từ trên lưng lạc đà ngã xuống.
Vậy sao sư phụ cũng đang nhìn hắn?
Sao vậy?
Hiển nhiên là Lam quan không chú ý đến động tác nhỏ của hắn trước đó, chỉ là phát hiện thân hình của hắn không ổn, còn tưởng là bị nướng đến đầu không ra máu, vội vàng đưa nước trong bầu qua:
- Đừng bị cảm nắng!
Không, không sao.
Khó khăn nhận lấy bình nước, Thanh Huy ôm tay chân vội vàng rút bình nước nhét miệng uống loạn, không còn dám đi xem Già Lam.
Mặc dù, hắn thật sự muốn xem thử, có phải Già Lam vẫn còn đang nhìn hắn hay không.