Chương 40: Lạc Vào Huyệt Động Gặp Ác Nhân

Khí tức của con sói kia giống như phun lên trên mặt, dẫn dắt luồng khí tức tanh hôi, toàn bộ người Thanh Huy như chìm vào hầm băng!

Tay của hắn không có bất kỳ thứ gì có thể phòng bị! Thanh Huy theo bản năng nâng tay lên, tiếp theo chính là đau đớn xé tim xé phổi!

Bị răng sắc cứng rắn xuyên thấu đau đớn, xương tay bị cắn đứt đau đớn!

A... Toàn bộ người bị con sói này dẫn dắt lật ra một thân, cắn thấu cánh tay một cái, trong nháy mắt đau đến mức làm cho Thanh Huy ngất đi!

Tay vung vẩy đột nhiên sờ thấy thứ rất là thuận tay, dùng ý thức còn lại, bản năng khát vọng và phản kháng, Thanh Huy dùng sức rút mạnh vật kia ra, dẫn dắt cốt đầu vung lên làm cho người ta ghê răng, giơ tay lên hung hăng đâm về phía đầu sói đang kéo đầu hắn!

Có lẽ là thành công, sau một kích của Thanh Huy thì nghe thấy tiếng sói tru, cái hàm răng cắn chặt cánh tay phải của nó buông ra, huyết nhục đỏ tươi gần như nhuộm cả đầu nó.

Con sói này nằm xuống đất rêи ɾỉ.

Thanh Huy thở hổn hển nhìn con sói đang nằm bên cạnh, dùng hết sức xoay người bắt lấy thanh kiếm còn cắm trên đầu của nó.

Cái này Già Lam đưa cho hắn, hắn muốn bắt hắn lại.

Tay trái tàn tạ gần như mất đi tri giác, Thanh Huy sắc mặt trắng bệch xoay người dùng tay phải cầm lấy chuôi kiếm này.

Thật sự là đau lòng mà!

Không dễ rút kiếm ra, khuôn mặt Thanh Huy vặn vẹo dữ dội.

Hô...

Lúc này, Thanh Huy không còn cách nào khác, chỉ có thể chống đỡ như vậy, mặc dù có chút bất kính đối với kiếm của mình.

Nhưng mà Thanh Huy rất thả lỏng, sau khi mối nguy đi qua thì hắn mất đi cảnh giác, bởi vậy khi hắn cố hết sức chống đỡ nửa quỳ lấy thì con sói yếu ớt kia đột nhiên gào thét xông qua, hung hăng va vào bên hông của Thanh Huy!

Không kịp kinh ngạc, Thanh Huy bị phá tan toàn bộ người gần như là bay ra ngoài. Có thể thấy được con sói này gần như là dùng một tia sức mạnh cuối cùng, muốn gϊếŧ chết hắn.

Tê !

Toàn bộ người hắn gần như muốn nứt ra, nhưng không phải hắn lại giống như gặp phải vật cứng rắn mà là đột nhiên rơi xuống, một mảnh đất kia lại bị hư hại!

Hắn vội vàng hét lên! Hắn sợ nhất là cảm giác rơi xuống, bởi vì hắn cảm thấy khinh công của hắn không có chỗ dùng võ! Thứ hắn dựa vào không cứu được hắn!

Ầm!

Một cú đánh mạnh mẽ gần như làm vỡ nát nội tạng của hắn, mà hắn cũng nghe thấy tiếng xương sườn gãy vang lên.

Ách... A... Phải chết...



Một cánh tay gần như tàn phế, gãy mất mấy cái xương sườn, trên mặt đất của Thanh Huy thống khổ vặn vẹo, phát ra thân thể yếu ớt.

Ai? Ai ở đây?

Trong huyệt động không biết sâu bao nhiêu, đột nhiên truyền đến một tiếng khàn khàn, làm cho người ta đau đớn.Trước đó, Thanh Huy lập tức dừng lại, toàn bộ người nằm trên mặt đất căng thần kinh.

Tiểu tử, nói chuyện!

Lúc này, giọng nói kia rõ ràng rất già nua, mang theo một luồng tức giận.

Ngươi là ai?

Cắn răng hỏi ra âm thanh, Thanh Huy không có bất kỳ khí lực nào để xoay người hoặc là đi xem xem người kia là ai. Nhưng hắn từ nơi phát ra âm thanh biết được, nơi này không chỉ có một động, giống như có thiên động khác.

Giọng nói kia đến từ phía trước đỉnh đầu của hắn.

Nói chuyện có khí phách chính là không chết à? Mười mấy năm, rốt cuộc có người tới rồi! Tiểu tử ngươi là làm chuyện gì mà thương thiên hại lý? Bị đánh tàn như thế ném vào à? Ha ha...

Người kia vừa nói xong thì đột nhiên phát ra một trận âm thanh xích sắt va chạm:

- Làm bạn với ta, cũng là vô cùng tốt!

Ngươi mới là thương thiên hại lý!

Thanh Huy nghe xong lời nói của người này, đang kêu khổ không thôi, xem ra là ra khỏi miệng sói, lại tiến vào miệng hổ! Bởi vì chuyện thương thiên hại lý bị giam vào đây...

Thanh Huy đau đớn.

Ha ha, lão tử bị bọn họ khoá lâu như vậy! Tiểu tử, ngươi còn có thể động hay không?

Đi được nửa cái mạng, không động đậy được!

Thanh Huy nghiêng đầu nhìn cánh tay trái của mình bị cắn thủng, nhất thời cảm thấy toàn tâm đau đớn.

Lúc này, hắn cảm thấy toàn thân đều đau đớn, một ngọn lửa đang cháy trong l*иg ngực. Bởi vì có người, Thanh Huy không phát ra âm thanh nào, nhìn xuống điểm sáng hình tròn chỉ có bàn tay khổng lồ kia, cảm thấy mạng của hắn rất lớn.

Độ cao như vậy, ném xuống không chết chỉ là gãy mấy cái xương sườn, ngày sau nhất định sẽ làm chuyện tốt, chỉ hy vọng Du Thiếu Khanh chạy đi, sau đó để cho người tới cứu hắn.

Chút độ cao như vậy mà cũng tàn phế à? Tiểu tử ngươi thật sự không có tác dụng! Bò lên đây, đập đầu mấy cái cho lão tư, lão tư sẽ dạy ngươi công phu! Như thế nào?

Giọng nói của người kia vô cùng ngạo mạn, giống như hắn có thể dạy công phu cho Thanh Huy, là phúc phận của hắn đã tu luyện mấy đời.

Cảm ơn, ta có sư phụ, không cần ngươi dạy.

Thanh Huy không tức giận trả lời, tay phải vẫn còn sờ soạng xung quanh. Kiếm của hắn không ở bên cạnh hắn, hắn đã tìm được nó, nếu như mất đi thì hắn sẽ điên mất.



Sư phụ? Ngươi có sư phụ? Đừng mà, đi theo lão tử là được! Tiểu tử, ngươi đang tìm cái gì?

Rầm rầm một tiếng, tiếng xích sắt va chạm vang lên, sau đó Thanh Huy nghe thấy tiếng bước chân, nhất thời bị sợ hãi không nhẹ!

Người này bị khoá lại, còn có thể di động được à?

Gần như là trong nháy mắt, thân thể yếu ớt của Thanh Huy mạnh mẽ chuyển qua một bên, một tay chống đỡ di động của mình. Lúc này, hắn nhìn thấy nam nhân luôn luôn gọi mình là Lão Tư.

Nhìn không ra màu sắc vốn có của quần áo cũ nát, bụi bặm cũ, bẩn thỉu, một mái tóc cực kỳ bẩn thỉu che khuất hơn nửa khuôn mặt của hắn, mà nhìn thấy nửa khuôn mặt chưa hề được sửa chữa, Thanh Huy căn bản không nhìn rõ bộ dáng người này. Chỉ là ánh mắt duy nhất nhìn thấy ngoài ý muốn có thần sắc.

Ha ha, tiểu tử, sợ thành như vậy à?

Nam nhân đứng yên bất động trước mặt hắn ba bước, Thanh Huy trắng bệch nghiêm mặt nhìn qua, phát hiện một sợi xích sắt cực kỳ cứng rắn đang cột vào chân hắn, luôn cắm vào một góc tường khác, chôn sâu xuống đất, giống như xích sắt từ trong đất mọc ra.

Ngươi là ai?

Thanh Huy lại lui lại một chút, ánh mắt thích ứng với nơi này tìm được kiếm của mình, cuối cùng lại nhìn thấy kiếm ở bên cạnh người kia, trong lòng lập tức lộp bộp một cái.

Lần này, nguy rồi.

Cũng đúng, hiện tại lão tư có bộ dáng lôi thôi như vậy, ngay cả mẹ ta tới cũng không nhận! Nói cho ngươi thôi, lão tư là thiên sát ma tinh!

Mẹ! Hồng! Sáng!

Thanh Huy đọc từng chữ một cái tên này từ nhỏ hắn đã nghe qua, toàn bộ người kinh ngạc không thôi:

- Không phải là Điền Đại đã chết từ sớm rồi à? Chết hơn bốn mươi năm rồi!

Bên ngoài nói lão tử đã chết? Hừ, bọn hắn còn không gϊếŧ được lão tử! Chỉ có thể khoá ta ở đây!

Tiếng cười to của Điền Đại, chợt lại ngoan độc, một đôi mắt nhìn chằm chằm Thanh Huy hung hăng:

- Tiểu tử mau dập đầu cho ta! Lão tư dạy ngươi võ học suốt đời! Đến lúc đó, ngươi mang lão tư ra ngoài! Lão tư sẽ thiên đao vạn róc thịt bọn hắn!

Lời nói cuối cùng dẫn dắt cắn răng nghiến hận, đồng thời rống to, nội lực hùng hậu chấn động làm cho rất nhiều mảnh đất trong động rơi xuống, áp lực dẫn dắt làm cho ngực Thanh Huy buồn bực, khóe miệng chảy ra chút máu tươi.

Ta nói, ta có sư phụ!

Thanh Huy lau vết máu nơi khóe miệng, cả người lại lui lại một bước.

Gϊếŧ thì không còn!

Hắn phất tay, phát ra một trận tiếng vang như xích sắt, mới làm cho Thanh Huy phát hiện trên vai hắn cũng có khoá xích sắt.