Chương 33: Ma Giáo, Lãnh Đạo Của Thiên Nham.

Người của một quán trọ đều là nhân sĩ giang hồ, một người lớn tuổi ba thô, hiếm thấy tuấn tú như hai người Thanh Huy và Già Lam, khó tránh khỏi ánh mắt của người khác.

Sư phụ, ngươi xem nữ tử kia kìa, đang nhìn chằm chằm vào ngươi. Ta cản trở ngươi được không?

Sau khi ăn xong, Già Lam nói ngồi đây một chút, nghe chút tin tức: Ai không muốn thì nghe một chút, sau đó nghe bọn họ trở thành trọng điểm.

Già Lam nhàn nhạt nhìn nữ tử quần áo tinh xảo bại lộ bên kia, áo ngực màu đỏ không che được xuân quang, áo khoác một bộ y phục màu vàng nhạt, cổ tay chỗ ống tay áo bó chặt, chắc hẳn là vì không ngại ngùng mà hoạt động, một bên mở rộng qυầи ɭóŧ, lại không mặc một cái! Các nam nhân liên tiếp nuốt nước miếng, nàng không để ý đến xuân quang chợt tiết này.

Phúc lợi, phúc lợi vô cùng tốt!

Đi.

Già Lam mở miệng, nhìn bởi vì nữ tử này liên tiếp đưa làn nước thu cho hắn nên cả người Thanh Huy không tự tại, ngược lại rất vui vẻ.

Ừm... Ừm...

Thanh Huy lập tức ngồi vào bên cạnh Già Lam, đắc ý nhìn nữ tử bị hắn ngăn cản tầm mắt.

Hừ.

Nữ tử từ trên mũi phát ra một tiếng hừ, khóe mắt treo lên nhìn Thanh Huy cực kỳ khinh thường:

- Tiểu tử thối mau để cho hắn mở ra, cô nãi nãi coi trọng ngươi thì ngươi đừng nhúng tay vào, nếu không thì sinh không bằng chết!

Lời vừa ra khỏi miệng, nữ tử này cũng gào thét muốn phun ra một con rắn nhỏ màu xanh trước ngực!

Ma giáo, Cassiopeia! Nàng là Ma giáo, Cassiopeia!

Người có kiến thức lập tức bởi vì con rắn kia nhận ra nữ tử này là cao thủ số một số hai của Ma Giáo, nàng ta tên là Phi Phi.

Biết ta là ai là tốt rồi, muốn sống thì tất cả tránh ra cho ta!

Ánh mắt Phi Phi sắc bén quét một vòng, lập tức có người liên tục lăn bò chạy đi, nhất thời đại sảnh của quán trọ trống không rất nhiều.

Có phải là rất lợi hại không? Sư phụ?

Chưa từng nghe nói qua.

A... Đó chính là, không lợi hại.

Sư đồ hai đối thoại đơn giản, trong đó Dung đê phi phi suýt chút nữa tức điên lên!

Các ngươi! Hừ, tiểu ca xinh đẹp, đi theo ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi, ngoan ngoãn đi ra ngoài theo ta đi, ta nhất định sẽ không thương tổn ngươi.

vặn vẹo eo rắn nước, Phi Phi lúc này mới khiến cho Thanh Huy hiểu, vậy thì chắc chắn không chỉ là nàng nuôi rắn hoặc là cái gì khác, mà còn có tư thái tiêu hồn thực cốt!

Nếu ngươi muốn sống thì rời khỏi đây ngay.



Già Lam bưng lên chén trà đưa đến bên miệng uống, lời nói bình thản không nghe ra gì.

Nhưng chuyện này lại khiến cho Thanh Huy kinh ngạc: Nữ tử này nói chuyện như vậy, trước khi để đó, khẳng định không biết nói thêm một câu nữa, trực tiếp đánh người khác ngã xuống, đó mới là phương thức đúng!

Nhưng cô nãi nãi lại coi trọng ngươi!

Hét lớn một tiếng, Phi Phi đột nhiên giật đai lưng bên hông ra, nhìn thấy ánh mắt của Thanh Huy lập tức trừng lớn.

Này, muốn cởϊ qυầи áo trước mặt mọi người à?

Đương nhiên, điều này không thể. Đai lưng của nàng có hai tầng, một tầng là đai lưng thật, một tầng khác là tơ lụa cực mềm, bởi vậy nàng cũng cởi bỏ đai lưng nhìn rất mê người, nhưng thực tế lại rất độc ác. Không ít nhân sĩ chính phái chính là nhất thời quên đi, đang táng thân dưới kiếm.

Lần này rất đáng tiếc, khi ánh sáng lạnh bắn ra, Thanh Huy đã bị Già Lam đẩy lên một cái, sau đó, không có sau đó nữa.

Ngươi !

Nhìn phần mềm nhẹ nhàng bị Già Lam kẹp ở giữa ngón trỏ, gương mặt của nàng thất sắc, muốn rút về, nhưng lại bất động.

Lập tức, mồ hôi như mưa rơi xuống.

Nếu muốn tiếp tục thì lưu mệnh lại. Nếu muốn lưu mệnh thì cút nhanh lên.

Nhìn thấy nữ phi củaCassi đang đấu tranh một hồi, Già Lam buông bàn tay đang cầm khăn lau ra, cũng không thèm nhìn nữ phi củaCassi một cái, nói ra lời nói thiếu chút nữa làm cho nữ phi của nàng run chân ngồi xuống!

Ngươi... Hừ, ngươi lại muốn đi đại hội võ lâm?

Cố gắng ổn định thân hình, cô gái tóc vàng cắn nát một cái răng ngà:

- Chúng ta sẽ gặp lại! Đến lúc đó chờ đợi, chờ xem máu tươi nhuộm đỏ mắt của ngươi đi! Ta nhất định sẽ đạt được ngươi!

Dứt lời, bóng dáng xinh đẹp phi thân rời khỏi, toàn bộ đại sảnh trở về yên tĩnh.

Sư phụ, sao ngươi lại ném ta? Ta muốn đánh với nàng một trận thử xem sao!

Nhìn thấy nữ tử của mình rời khỏi, nghĩ đến mị nhãn bay loạn của nàng trước đó, trong lòng hắn nghĩ thế nào cũng không phải là một tư vị!

Ngươi không phải là đối thủ của nàng, trở về nghỉ ngơi, ngày mai khởi hành.

Không thử thì làm sao biết được! Ta cảm thấy có thể!

Thanh Huy đuổi theo Già Lam hỏi, nhưng Già Lam căn bản không để ý tới hắn, mặc kệ hắn nói ngàn vạn câu, hắn cũng không trả lời một câu.

Đêm đó, Thanh Huy ngủ không an tâm. Dù sao hắn vẫn cảm thấy Già Lam Sinh tốt như vậy, đi ra ngoài một lần là có thể chọc tức đại cô nương, thật sự là quá không an toàn. Ngộ nhỡ, hắn muốn, ngộ lỡ nếu như Già Lam bị nữ tử nào đó câu vào, vậy há không phải, hắn đang có thêm một sư nương sao?

Không được, ta tuyệt đối không gọi ra được hai chữ "Sư nương"!

Thanh Huy liên tục bác bỏ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trong lòng lành lạnh:



- Nhưng mà sau này, sư phụ cuối cùng cũng phải lấy vợ chứ? Ai... Nếu như sư phụ không lấy vợ thì tốt rồi, như thế, như thế...

Giống như vậy à?

Sau lưng đột nhiên truyền đến một âm thanh lạnh lẽo, Thanh Huy bị doạ sợ đến suýt chút nữa từ trên ghế đá xuống!

Sư phụ! Ngươi không ngủ à?

Ngươi nói liên tục lải nhải một đêm, làm cho ta ngủ như thế nào đây?

Già Lam toàn thân màu xanh nhạt, đứng ở dưới ánh trăng toàn bộ người đều dính tiên khí, chỉ là vẻ mặt không kiên nhẫn phiền muộn và buồn bực, hoàn toàn đánh vỡ tiên khí.

Nhưng mà vẫn rất dễ nhìn.

Cái này, cái này, ta không ngủ được.

Thanh Huy cúi đầu.

Không ngủ được thì ra ngoài canh gác, đừng để trong phòng xảy ra tiếng động!

Kéo kéo khóe miệng, Già Lam quay người trở về, không nói nhiều. Một câu nói chính là đủ, Thanh Huy không dám không đi.

Vậy, sư phụ, ta có thể đi vào ngủ rồi chứ?

Lúc mở cửa ra, Thanh Huy ý thức được ban đêm hắn vẫn phải ngủ.

Ngủ ở bên ngoài.

Một cái gối đập tới.

À, được rồi.

Thế là, Thanh Huy ôm gối đầu của Già Lam, dựa vào cửa ngủ một đêm, cho nên khi Già Lam mở cửa, Thanh Huy trực tiếp lăn đến bên chân hắn, ngã một cái.

Ai... Ai? Ai đánh lén ta?

Thả tay ra!

Thanh Huy đang mộng đẹp thì sảng khoái, kết quả trực tiếp ngã trên mặt đất, phản xạ điều kiện lập tức đưa tay bắt lấy người bên cạnh. Tay muốn giáo huấn, kết quả âm thanh của Già Lam vang lên, hắn lập tức gãy tay giấu ở sau lưng.

Chào buổi sáng sư phụ!

Thanh Huy trốn tránh ánh mắt như châm của Già Lam, liều mạng cúi đầu, cơ hồ muốn gãy cổ.

Đi rửa mặt, ăn chút gì rồi lên đường.

Già Lam rốt cuộc buông tha hắn, nghiêng người để hắn vào nhà, không thể nghe thấy tiếng thở dài khẽ.