Chương 2: Hạ Tràng Sư Phụ Đùa Giỡn (2)

- Các ngươi.

Đột nhiên, một âm thanh không quá lớn nhưng tất cả đều vang lên làm cho tất cả mọi người nhìn về phía sư phụ Già Lam của bọn họ.

- Cùng nhau tới đây.

Tay phải hơi nâng lên, ánh mắt rất nhạt, nhưng lại làm cho người ta không dám lên tiếng.

Tất cả mọi người sửng sốt, hai mặt nhìn nhau.

Vậy không phải là giáo huấn Thanh Huy sao? Sao lại liên quan đến bọn họ rồi?

Nhưng mà, sư phụ đã lên tiếng, bọn họ...

- A!! Xông lên!

Đột nhiên có một người hô to, trên mặt hắn rất có loại cảm giác kiên quyết, dứt bỏ tính mạng. Sau đó càng có một đám người vọt lên, hô to, xông lên.

Xem Thanh Huy vui rồi, gọi các ngươi đến đây làm trò cười, không biết đạo sư phó không thích tụ tập người nhất đúng không?

Cho dù là mười mấy người thì Già Lam cũng thắng được dễ dàng tự tại. Từ lúc bắt đầu đến cuối cùng, lão cũng chưa từng rời khỏi vị trí kia, chân phải bất động, chỉ chờ những đệ tử kia tiến lên, sau đó rất đơn giản đá người khác ra ngoài hoặc dùng chuôi kiếm phóng tới.



Trong mấy hơi thở, bên chân Già Lam đã nằm một mảnh.

- Nếu lại không tiến bộ, còn cả ngày không làm gì thì đừng trách vi sư đuổi các ngươi xuống núi!

Ánh mắt lão Lam lộ ra vẻ sắc bén, liếc nhìn một vòng, chỉ không thấy Thanh Huy.

quay người rời khỏi, Già Lam dẫn dắt Thanh Huy Kiếm.

Nhất thời, Thanh Huy mặt đau khổ, hắn lại đi tìm sư phụ một chuyến.

Sau lưng hắn là một đám tiểu tử chạy tới, mang theo mấy người bọn hắn đang nằm la liệt trong nhà trở về phòng.

Trước khi đi, Thanh Huy liếc nhìn canh vừa nấu và muốn cho hắn bôi thuốc, hỏi một câu:

- Sau khi sưc uống một hồi có thê đưa tới? thuốc lại đưa tới?

Vậy thì hừ hừ chít chít bị nhắc đến nghe xong, quay đầu gượng cười một tiếng:

- Thập Tam ca, ta cũng phế rồi! Ha ha.

- Ha ha ha.



Thanh Huy đi ra ngoài cười theo, trên mặt rõ ràng đang viết một chữ sói trắng.

Thật ra Thanh Huy không hề bị thương chút nào, chỉ là bị ném ra ngoài một cái, có chút chật vật.

Bởi vậy trở về phòng, hắn đang nhảy loạn xạ.

Ngồi xổm ở đây, Thanh Huy nhìn bàn gỗ đã lâu không được mở ra, đưa tay sờ soạng, lại nhìn, cảm thấy nơi này không có thanh kiếm thật đúng là không quen!

- Ai, không phải đi một chuyến thì không được à.

Thanh Huy thở dài, nhảy xuống giường hoạt động gân cốt, đi ra cửa phòng nhìn xem, xác định hiện tại bên ngoài không có người bảo vệ chờ hắn cười đùa mới yên tâm đi ra ngoài.

Vậy thì đệ tử tốt nhất nên làm chuyện gì đó, làm cả ngày chính là ăn cơm đi ngủ luyện võ, còn có chính là Bát Quái, đều là cái nhà sư huynh của hắn, nghe nói là Bách Hiểu Sanh trong giang hồ, hiện tại bên ngoài đầu, không có tin tức nào dùng chim bồ câu truyền thư đến, ví dụ như khuê nữ nhà ai thích thư sinh nghèo, nhà nào có đệ tử hoàn khố, cướp thiếu nữ nhà ai, làm cho những sư đệ không có cơ hội xuống núi này đều phải say mê.

Hồ tư loạn nghĩ đến đây, Thanh Huy đi đến chỗ ở của Già Lam, bên hồ bên ngoài.

Núi Thiên Cốt rất cao, cũng không biết tổ tiên tìm được nó như thế nào, tuy rất cao nhưng hoàn cảnh lại vô cùng tốt, núi xanh nước chảy, không có gì sai, chính là Già Lam ở đây tự nhiên hình thành hồ nước, là một suối nước nóng vô cùng tốt.

Lúc này, bên ngoài một căn phòng nhỏ tinh xảo trong hồ nước có một hành lang vây quanh, đối diện với Thanh Huy là một bóng người ngồi đó, giống như đang đọc sách.

Nhìn xem, Thanh Huy đang muốn lấy, sao hắn lại bị giáo huấn.