A Kiểu hưng phấn chạy vào Phù Hoa viện, thấy sư phụ nằm nghiêng bên giường, nhắm mắt dưỡng thần. Nàng ngơ ngác ngắm một hồi, lấy dũng khí bóp bóp mặt sư phụ vài cái, mới thấy sư phụ chậm rãi mở mắt.
Tiêu Hành thấy khuôn mặt xinh đẹp của tiểu đồ nhi gần trong gang tấc, đôi mắt to sáng long lanh, cả người đơn thuần đáng yêu như đứa trẻ. Còn không phải sao? Tâm trí nàng, hoàn toàn vẫn còn là trẻ con. Tiêu Hành rũ thùy mắt, không ngờ rằng mình không nhận ra nàng đã nhìn mình bao lâu, thậm chí không phát nàng đến từ bao giờ. Giữa cánh mũi phảng phất một hương thơm, nàng cúi người xuống, chỗ kia vừa lớn vừa tròn, trắng phau phau, thủy nộn mượt mà.
Tiêu Hành hít sâu một hơi, hơi nhắm, đem người nàng ôm vào lòng, hỏi: "Đã đi đâu vậy?"
A Kiểu cọ cọ mấy cái, ngước mắt nhìn sư phụ nhà mình, thấy môi sư phụ tái nhợt, mới lo lắng hỏi: "Sư phụ bị bệnh rồi sao?"
Tiêu Hành nói không có, Hắn dùng môi chạm vào mặt nàng một cái.
A Kiểu cảm thấy nhột, rụt đầu một cái, nói:
"Sư phụ, đồ nhi có thể sinh cho người cây nấm nhỏ không?"
Thân thể Tiêu Hành run lên, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, phảng phất có chút khϊếp sợ.
A Kiểu chớp chớp mắt to, nói: "Không thể sao?" Sư phụ chê nàng là thực vật, nên mới không chịu sao?
Ánh mắt nàng tịch mịch, có chút thất vọng.
Tiêu Hành không trả lời, chỉ hỏi: "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?" Hắn... trước giờ chưa từng nghĩ tới cái này.
A Kiểu nói: "Là Nhị sư huynh nói cho ta, Nhị sư huynh nói đồ nhi cùng sư phụ song tu nhiều lần, là có thể lai giống ra chủng loại mới."
Giọng nàng rất hưng phấn.
Tiêu Hành sờ mặt nàng, nói:
"Nếu như có hài tử, thì nàng phải ở lại bên cạnh vi sư cả kiếp này, vĩnh viễn đều không được rời khỏi."
A Kiểu kỳ quái nói: "Tại sao phải rời khỏi?" Nàng nói chuyện đương nhiên.
Tiêu Hành bỗng nhiên ngẩn ra, sau đó khẽ mỉm cười, hôn nhẹ lên mắt nàng, nói:
"Là vi sư nói sai rồi. Không rời xa."
"Ừm." A Kiểu gật đầu thật mạnh, cười khanh khách hôn lên mặt sư phụ. Mấy ngày nay sư phụ đối với nàng vô cùng tốt, nàng cũng bắt đầu không còn sợ hắn nữa.
Không thể không thừa nhận, A Kiểu vẫn là rất thích sư phụ như thế này.
Nếu sư phụ đã đồng ý, vậy bây giờ hãy bắt đầu đi! Tâm tính A Kiểu như trẻ con, đối với trẻ con mà nói, một khi cảm thấy hứng thú với chuyện gì, thì phái làm cho bằng được, nếu lúc này không làm, ngày mai liền lãng quên. Thật ra thì cũng không có bao nhiêu thích, nhưng nếm thử qua, không thành công thì đảo mắt liền vứt chuyện đó ra sau ót. Nhưng thời khắc này với A Kiểu mà nói, nàng vô cùng vô cùng muốn thử nghiệm.
Nàng lăn sang một bên, quỳ rạp bên người sư phụ, sau đó mân mê mông nhỏ mượt mà vểnh cao kia, vặn vẹo một cái, nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn sư phụ, mắt to cười đơn thuần đến vô hại.
"Sư phụ mau đi vào."
La la la, gieo giống thôi.
Mấy ngày nay, thời gian nghỉ ngơi của sư phụ ngày một nhiều hơn, A Kiểu cảm thấy rất phiền muộn, liền tự mình đi ra ngoài chơi. Chẳng qua là sau ngày hôm đó, Nhị sư huynh vô cớ biến mất. A Kiểu sợ tịch mịch, nhưng lại không dám tìm cá chép hay rùa đen trong hồ sen chơi, bởi vì nàng lo lắng mình cùng bọn nó nói nhiều thêm mấy câu, ngày hôm sau chúng nó phải dùng một hình thức khác là kho tàu xuất hiện trên bàn cơm của nàng.
A Kiểu tự nhận mình là một cây nấm lương thiện, cho nên thà đến sau núi tìm hoa hoa thảo thảo chơi còn hơn.
A Kiểu cầm bình tưới, tưới nước cho đám hoa cỏ. Nước là trong hồ sen của Phù Hoa viện, nghe nói có thể giúp hoa cỏ nâng cao linh lực. A Kiểu xách váy, một hồi tưới khóm hoa thược dược, một hồi tưới cây táo con. Hoa hướng dương mỗi lần thấy nàng, đều sẽ nhiệt tình chào hỏi, một mảnh tròn màu vàng rực rỡ hướng nàng cười, khiến cho A Kiểu cảm thấy mình là một cái mặt trời nhỏ, vậy nên A Kiểu thiên vị tưới cho hoa hướng dương nhiều nước hơn chút. Vào lúc này, hoa hướng dương đung đưa thân mình, hoa lá rung rinh, bộ dạng rất cảm kích nàng.
Thực vật là đơn thuần nhất, tưới nhiều nước một chút, liền cảm kích nàng đến vậy.
A Kiểu cảm thấy sư phụ tưới cho nàng nhiều đến vậy, nàng cũng phải dũng tuyền tương báo hắn (ý là phải báo đáp nhiều hơn)
Nha, nàng chính là một cây nấm học một tốt ba đó nha.
Nước trong bình tưới không còn, A Kiểu mở nắp nhìn một chút, quả thật bên trong thấy đáy rồi. Nàng cưới xán lạn nhìn những hoa cỏ đáng thương đang trông mong đến lượt được tưới nước, phóng khoáng nói:
"Chờ ta nhé, ta đi lấy thêm nước, mỗi người đều sẽ có phần mà."
A Kiểu xoay người, hưng phấn đi lấy nước, vừa quay người liền thấy trước mặt có một người đứng thẳng toàn thân màu xanh rờn, mặt hắn cũng màu xanh nốt.
Nàng có chút kinh ngạc, dẫu sau thì Quy Vân Các cũng ít khi có khách. Nàng hỏi: "Ngươi là khách sư phụ mời tới sao?"
Người nọ mặt đầy khϊếp sợ nhìn nàng, im lặng không lên tiếng.
A Kiểu lại hỏi: "Ngươi là khách sư phụ ta mời tới sao?"
Người nọ lúc này mới tỉnh hồn, vội chấp tay quỳ xuống, nói:
"Thuộc hạ ra mắt tôn thượng."
A Kiểu rối rắm: "Ta tên A Kiểu, không phải Tôn thượng..."
Nàng cười khanh khách nói: "Nhưng mà sư phụ đặt cho ta rất nhiều nhũ danh a, có lúc kêu ta là Tiểu khanh khanh, Tiểu tâm can, Tiểu bảo bối, nga, còn có Tiểu yêu tinh..."
Người nọ nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tiêu Hành cái tên ngụy quân tử này!"
A Kiểu hơi tức giận, giọng bênh vực nói: "Không cho phép nói sư phụ ta như vậy!"
Nàng trợn mắt nhìn người kia một cái, rồi nói:
"Sư phụ nhà ta là đệ nhất "*cao phú soái" của Thiên giới, hàng to xài tốt, nơi nào cũng tốt."
Nói xong phất tay áo rời đi.
*Cao phú soái: Nhà giàu cao ráo đẹp trai.
Hết chương 19!
Dịch bởi Mạt Họa