Chương 23

Chỉ nhìn từ bên ngoài thì thấy ngôi nhà được dựng lên từng đá cực kỳ đơn sơ, nhưng khi vào bên trong mới phát hiện ở trong đó còn có không gian khác.

Nóc nhà rất cao, treo đầy trân châu màu trắng muốt phát ra ánh sáng lộng lẫy, vô cùng sáng sủa.

Cửa hàng trong mỗi căn nhà đều được thông với nhau, tùy ý đi vào bất cứ một cửa hàng nào thì đều có thể đi thông qua những cửa hàng khác.

Cảm giác đầu tiên mà nơi mua sắm này mang đến cho người ta chính là, hàng vỉa hè giá rẻ kém chất lượng. Không có kệ hàng đúng nghĩa, chỉ dùng vài tấm ván gỗ đơn giản dựng thành một cái kệ, trên đó đặt đủ loại quần áo, chất đống hỗn độn, kể cả được treo thì cũng treo cực dày, chọn rồi cũng không thể mặc thử, không được mặc cả, đối phương ra giá bao nhiêu thì phải trả bấy nhiêu.

Chủ của tất cả các cửa hàng trước mặt đều là trùng nhân, có cả nam lẫn nữ.

Khách đến mua hàng là nhân loại, đều do trùng tộc mang bọn họ tới. Ở nơi này, Nhạc Tử Mặc trông thấy vài đôi chồng chồng hoặc vợ vợ trùng tộc dẫn theo trẻ con. Còn có không ít người dắt theo một con thú cưng, xem ra ở chung cũng không tệ lắm. Đại đa số những người có quan hệ hòa hợp sẽ vui vẻ lựa chọn cho bạn đời của mình một ít vật dụng sinh hoạt cần thiết.

Giờ phút này, Nhạc Tử Mặc đang đứnng trước một cửa hàng quần áo, rất đơn sơ, nhưng hàng hóa của nhà này xem chừng khá tốt. Vải bông thô ráp, nhưng tốt ở chỗ là không có hoa văn hình vẽ gì, chỉ là quần áo cotton bình thường, không được đóng gói, chất thành từng đống từng đống hoặc buộc lại với nhau thành từng bó, để ngoài không khí chất chồng lên nhau, mặc cho người mua chọn lựa.

“Đại nhân, ngài chọn một ít đi, tạm thời trong nhà vẫn chưa có quần áo của ngài.” – Băng nói, sau đó lui về bên cạnh một người thủ hộ khác yên lặng đứng nhìn, vừa hâm mộ vừa ghen tị. Ngay sau đó, quân thượng rất tự giác đứng đến bên cạnh thị quân nhà mình, cùng những trùng nhân khác chờ nhân loại tự chọn lựa.

Nếu là trước kia, nhân loại cần thứ gì đó, trùng nhân sẽ đưa cho một chút tiền, cho cấp dưới của mình hoặc các nộ lệ đi cùng bạn đời đến tự mua chút đồ mang về. Càng về sau này, không biết có chuyện gì xảy ra, dần dần có không ít trùng nhân bắt đầu thích đi cùng bạn đời ra ngoài mua sắm, đến bây giờ thì điều này đã trở thành một loại hình thức để khoe khoang.

Có thể mang theo bạn đời của mình đi mua sắm dường như chính là một chuyện vô cùng vinh quang, ở trong mắt những trùng nhân không có bạn đời, thứ nhất, ý nghĩa của nó chính là trùng nhân này là người có tiền, thứ hai, hắn còn có quyền, thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, hắn nhất định chính là trùng nhân cao cấp.

Liêm nhàn nhạt liếc qua nhân loại mới mua về, đây là lần đầu tiên hắn thử nghiệm cảm giác cùng làm bạn với đối thương ra ngoài mua sắm đồ dùng hàng ngày, cảm giác có chút kỳ quái.

Hắn không cảm nhận được cái cảm giác vinh quang mà những trùng nhân khác nói tới, cũng không cảm thấy tự hào đắc chí, chỉ cảm thấy khó hiểu và hoang mang.

Thông qua việc mua sắm, trong thời gian ngắn tâm trạng của nhân loại sẽ trở nên vui sướиɠ, mà số lần như vậy càng nhiều, sẽ càng dễ dàng ở chung với đối phương hơn?

Liêm yên lặng đứng ở một bên, hắn chờ đợi thời khắc mà những trùng nhân khác nói tới, khi nhân loại vừa cầm hàng hóa lên thì lập tức hăng hái trả tiền, thế là thắng…

Sau đó hắn cứ đứng đơ ra ở một bên, chẳng hiểu gì, nhìn nhìn Nhạc Tử Mặc duỗi ra cánh tay trắng trắng tinh tế chọn chọn lựa lựa, còn không ngừng so so lên người mình.

Từ khi Nhạc Tử Mặc mặc bộ quần áo này lên người, cả người đều cảm thấy không được được tự nhiên, quần áo quá rộng, lúc đem ra còn không có đồ lót, khi đi đường cảm thấy lúc la lúc lắc không nói, thỉnh thoảng lại còn có cảm giác đũng quần như bị thủng vậy, cực kỳ không thoải mái.

Mà nghe những lời Băng nói thì có thể đoán rằng quần áo hắn đang mặc phỏng chừng chính là của nhân loại lúc trước, cái người đàn ông tên là Mặc Ngọc kia, thế là Nhạc Tử Mặc chẳng thèm chần chờ nữa, lựa mua mấy bộ quần áo để thay, đặc biệt là đồ lót.

Hắn hỏi thăm ông chủ cửa hàng, phát hiện tất cả đồ lót đều chỉ có một kiểu, về phần quần áo, chỉ phân ra size lớn size bé. Chất lượng đồ lót cũng ổn, có điều kiểu dáng hơi lỗi thời, nhưng mà có thể có mặc là Nhạc Tử Mặc đã thỏa mãn rồi.

Hắn chọn mấy bộ quần áo in hoa chất lượng kém so so lên người đo kích cỡ, nhìn xem ống quần có dài hay không, phát hiện ánh mắt Liêm vẫn luôn mang theo vẻ tò mò mà nhìn hắn, Nhạc Tử Mặc cho rằng đối phương đang đánh giá, thế là thăm dò hỏi: “…Anh cảm thấy bộ này nhìn được không?”

Ánh mắt Liêm lạnh lùng, con ngươi lạnh lẽo lại cứng nhắc quét qua cái quần kia, đó là một cái quần màu nâu, trên lưng in hình vẽ kỳ quái, Liêm nhìn không hiểu, nhưng khi hắn thấy thị quân nhà mình khua khua tay trên chân, để lộ ra đôi chân đặc biệt thon dài thẳng thắp, đột nhiên cảm thấy cũng không tệ lắm.

“Rất được.” – Hắn giả bộ hiểu biết, gật gật đầu.

Chân lại có chút mất tự nhiên di chuyển.

Đột nhiên Liêm cảm thấy khoảng thời gian này trôi qua rất khó khăn.

Bởi vì hắn phát hiện thị quân nhà mình chọn quần xong không có chỗ để liền đặt trên tay hắn, lại bắt đầu chọn cái thứ hai, sau đó lại bắt đầu khua tay múa chân, rồi lại cảm thấy không hài lòng, bắt đầu đổi qua cái khác…

Liêm giống như một cái cây đứng thẳng tắp, hai cánh tay hắn treo đầy quần áo, sau đó hắn thấy rất nhiều trùng nhân dùng ánh mắt có chút kỳ quái nhìn mình, mà quan trọng là thị quân của hắn còn chưa chọn xong, cậu ấy còn đang mua giày.

Chọn một đôi, thử một chút, hình như không thích? Lại đổi một đôi khác, lại đổi? Liêm cảm thấy dây thần kinh trong đầu mình đang đóng băng luôn rồi, hắn cực lực nhẫn nại, cảm thấy hoàn toàn không thể hiểu nổi, chẳng phải chỉ là mua vài thứ thôi sao, vì sao phải khó khăn như vậy?

Cũng không biết đã qua bao lâu, giày đã chọn được, Nhạc Tử Mặc nói với ông chủ kia rằng những thứ hắn chọn đều lấy. Ông chủ kia rất cao lớn, người rất đen, mặc dù trước đó thấy Nhạc Tử Mặc chọn chọn lựa lựa thì rất không hài lòng, nhưng mà sau khi nghe hắn nói muốn lấy hết thì cực kỳ vui vẻ, lập tức bắt đầu tính hóa đơn.

“Một đôi giày hai viên tinh thạch cam, quần áo mỗi cái một viên tinh thạch vàng, mỗi cái quần một viên tinh thạch vàng, đồ lót hai viên tinh thạch vàng, tổng cộng là hai mươi viên tinh thạch vàng và bốn viên tinh thạch cam.” – Ông chủ cười tủm tỉm đóng gói toàn bộ quần áo lại.

Liêm xuất hiện ngay bên cạnh, móc móc tiền, túi quần rỗng tuếch.

Nhạc Tử Mặc có chút cạn lời.

Hắn thấy mặt ông chủ đen nhánh kia dường như càng đen hơn, cũng không đưa quần áo đã đóng gói qua, Nhạc Tử Mặc cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Mà lúc này bầu không khí xung quanh cũng lập tức trở nên im lặng hơn rất nhiều, hắn nhìn thấy trên người người đàn ông bên cạnh dường như đột nhiên ngưng kết ra vô số băng sương.

Đây hẳn là lần đầu tiên vị này gặp phải chuyện thế này nhể.

Đi ra ngoài không mang theo tiền gì đó…

Băng chạy tới rất nhanh, đem đầy đủ tinh thạch đưa cho ông chủ kia, lúc này ông chủ mới đưa quần áo đã đóng gói qua.

Vì thế sau đó suốt cả quãng đường, Liêm chẳng thèm nói gì, cau mày, mặt mày u ám, Nhạc Tử Mặc cũng không để ý, cả đường đi đem tất cả những thứ cần dùng thường ngày mua hết, sau đó Băng vô cùng tự giác đi theo phía sau tính tiền.

Chờ đến khi về đến xe ngựa, Nhạc Tử Mặc ngắm nghía món đồ chơi nhỏ mà khi hắn mua đệm chăn được chủ quán tặng cho, là một cái vỏ sò kỳ quái, hình dáng giống với một con chim làm bằng vỏ sò, màu xanh da trời, sáng bóng như gốm sứ, rất đẹp mắt. Mà toàn thân Liêm là áp suất thấp, giống như một quả núi lửa sắp phun trào, khí tức ngang ngược lượn lờ vây quanh.

Băng đi ở phía trước, ý cười nhạt nhạt, ôn hòa treo trên môi rút cuộc cũng không nhịn nổi.

Hắn có cảm giác, tâm tình của đại nhân lần này khó chịu nhất định có liên quan đến hắn, mặc dù hắn tạm thời vẫn không rõ nguyên nhân là do đâu.

(* ̄︿ ̄)

Aiz, vừa mới nhậm chức quản gia đã bị quân thượng ghét bỏ, quả nhiên cái chức vị này không dễ làm mà.



Soup: Ổng giận vì ổng không được trả tiền cho ẻm giống như cái bí kíp “cứ hễ bạn đời chọn gì là phải vui vẻ trả tiền” =)). Cái ông công này ngơ ngơ mà cứ thích tỏ ra kool ngầu, cute gần chớt =)).