“Quân thượng? Quân thượng…” – Là một trong số những người thủ hộ Liêm, Băng vô cùng sùng bái vị quân thượng này.
Mạnh mẽ, năng lực ưu việt, đi theo một vị quân thượng như vậy, tương lai khắp chốn huy hoàng.
Lần này từ biên cảnh gấp gáp trở về, quân thượng đã không kịp chờ đợi mà đi tới đấu trường, bắt được một nhân loại có khả năng gây giống siêu cao, là một người thủ hộ, Băng cực kỳ kiêu ngạo.
Quân thượng nhà hắn chính là khác biệt như thế, mua tù binh cũng là loại tốt nhất.
Trên đường đi, nhận hết vô số ánh mắt ước ao ghen tị của trùng tộc, Băng cùng với một đám tùy tùng tự hào ưỡn ngực, cực kỳ hưởng thụ mà tiếp nhận những ánh mắt sắc bén bắn tới, tâm tình cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Chỉ là, nghe nói nhân loại rất mỏng manh, chỉ hơi không chú ý một chút sẽ bị gãy tay gãy chân hoặc đổ máu, aiz, nhân loại khi bị chảy máu lại đặc biệt dễ dàng chết đi…
Liêm quân thượng dừng bước, dường như hắn đối với tù binh mình mới mua được khá hài lòng, đối với việc người thủ hộ mình tự dưng đưa ra câu hỏi cũng không biểu hiện ra vẻ tức giận.
“Chuyện gì?”
Băng chỉ vào nhân loại nhìn quá mức mảnh mai đã hôn mê đang bị kẹp bên dưới cánh tay quân thượng, hết sức lo lắng.
“Quân thượng, nhân loại kia nhìn thật yếu ớt, ngài thấy đó, có lẽ đổi tư thế khác sẽ tốt hơn?”
Không cẩn thận thì nửa đường trở về nhân loại này sẽ ngỏm củ tỏi mất, thế thì khi quân thượng về đến nơi sẽ phải mang theo một cỗ thi thể, tình cảnh quá là thê lương.
Liêm nghe theo, mắt nhìn xuống cái đầu nhân loại đang bị kẹp dưới nách mình, sau đó ngộ ra, nhân loại kia yếu đuối co rúm lại, hai cái chân đáng thương còn đang bị kéo lê trên mặt đất, dường như đã bị cọ rách da…
Băng lén chọc chọc, thấy quân thượng đại nhân vẫn tiếp tục không biết phải làm sao, nói: “Quân thượng, quân thượng, nghe nói nếu ôm nhân loại, nhân loại sẽ có ấn tượng tốt với chủ nhân, bọn họ sẽ càng sẵn lòng sinh trứng cho trùng tộc chúng ta hơn…”
Sau đó quân thượng thực sự ôm cái tên nhân loại nghe nói là tâm cơ rất sâu kia lên.
Trên đường đi không ai tiếp tục nói thêm gì nữa, người ủng hộ trung thành yên lặng đi theo quân thượng của bọn họ về nhà.
Nhạc Tử Mặc hôn mê, không hề biết chút gì về nơi ở của quân vương trùng tộc, cả đường đi đều được trùng tộc mạnh mẽ này dùng tư thế dịu dàng nhất mang về nhà.
Mà giờ khắc này, tại một gian phòng giữa những dãy hành lang quanh co khúc khuỷu của quân thượng trùng tộc, một người thanh niên trẻ tuổi mặc bộ quần áo khá đẹp đẽ đang ngồi trên bàn vẽ vẽ tranh. Hắn trông rất trẻ trung, so ra khác với những người trong tận thế này, giữa hai hàng lông mày không hiện vẻ buồn lo, tràn đầy vẻ kiêu căng, vẻ mặt rất là nhàn nhã thong dong. Lúc này, một thằng nhóc gầy gò yếu ớt, bên dưới chỉ quấn một miếng vải che chạy tới, thằng nhóc mới bảy tám tuổi, phía trước ngực và sau lưng đều bị đóng dấu.
Đây là một nô ɭệ nhỏ tuổi.
Nó vội vàng hấp tấp chạy đến quỳ xuống trước mặt người thanh niên trẻ tuổi có khí chất cao quý kia, lo lắng nói: “Mặc Ngọc đại nhân, quân thượng sắp đến rồi.”
Thanh niên trẻ tuổi đang vẽ tranh cũng không ngẩng đầu lên, không hề để tâm, khẽ ồ một tiếng biểu thị biết rồi.
Thằng nhóc nằm rạp trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy lo lắng: “Mặc Ngọc đại nhân, lần này có chút khác, em nghe người bên ngoài nói, quân thượng mang về một nhân loại…”
Cạch!
Bút vẽ, thuốc màu, còn có cả bảng vẽ đều bị Mặc Ngọc hất đổ, mạnh mẽ rơi xuống người thằng nhóc, hắn đột nhiên đứng dậy, hoảng sợ kêu lên: “Mày nói hắn mang về một nhân loại sao?”
“Vâng, vâng.” – Thằng nhóc bị đau, trả lời.
“Được, được lắm, lại dám đối xử với tao như vậy, chúng ta đi.” – Mặc Ngọc nổi giận đùng đùng, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ, hắn cắn răng nghiến lợi nhìn thằng nhóc vẫn đang nằm sấp trên mặt đất, chưa hả giận đá lên một đá, phẫn hận mắng: “Còn ở đây giả chết nữa à, mau đứng lên cho tao, cũng muốn bị đuổi ra giống tao luôn hay sao?”
Thằng nhóc đứng lên, run rẩy đứng sau lưng Mặc Ngọc, làm một nô ɭệ, nó không có bất cứ quyền lên tiếng nào, chỉ có thành thật nghe lời mới có thể ít bị đánh.
Mặc Ngọc bước đi nhanh chóng, hắn vòng qua không ít lối đi cong cong quẹo quẹo, đi tới gian chính, cũng là nơi nghỉ ngơi và nghị sự của Liêm, Mặc Ngọc đến, có không ít trùng tộc nhìn thấy.
Vẻ mặt tràn đầy oán khí của Mặc Ngọc, khi nhìn thấy Liêm thì đột nhiên biến mất sạch, nghĩ lại mà sợ, không dám tiến lên, sau đó, khi nhìn thấy một nhân loại xa lạ cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không có bất kỳ cái gì che chắn nằm trên cái giường êm cách đó không xa, con mắt đột nhiên co rụt lại.
Hắn siết chặt tay, nắm thành quả đấm, móng tay ghim vào đâm rách cả da, máu thịt chảy ra đau đớn khiến hắn không thể tin được tất thảy những gì trước mắt đều là thật.
Hắn còn chưa kịp tranh giành những thứ thuộc về mình, Liêm đã lên tiếng. Thời điểm nhìn thấy Mặc Ngọc, vẻ mặt lạnh lùng của hắn lập tức trở nên vô cùng âm trầm, hai con ngươi hung ác nham hiểm bịt kín một tầng băng sương, lạnh lùng hà khắc đến cực điểm.
Liêm lạnh giọng chất vấn quản gia đứng bên cạnh: “Vì sao hắn còn ở nơi này?”
Quản gia trùng tộc khi nhìn thấy Mặc Ngọc xuất hiện, ánh mắt lóe lên một tia chán ghét, hắn cung kính trả lời: “Quân thượng, này là do tôi không chu đáo, Mặc Ngọc hắn, hắn không đồng ý rời đi, tôi sẽ dẫn hắn rời khỏi đây ngay.”
Liêm không thèm nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của Mặc Ngọc, phất tay nói với quản gia: “Ông đi xử lý việc này đi, ta không muốn nhìn thấy hắn nữa.”
Quản gia cúi đầu vâng lệnh: “Vâng, quân thượng, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.”
Nói xong, ông ta ngắc hai tên trùng tộc đến, áp lấy Mặc Ngọc mặt như tro tàn, Mặc Ngọc không cam lòng giãy dụa, cố làm ra vẻ uy hϊếp: “Các người dám động vào ta sao? Sao các người dám hả? Làm phản rồi đúng không, ta chính là phu nhân của quân thượng, lũ trùng tộc hạ đẳng các người còn không mau buông ra cho ta! Mau buông ra, ta là phu nhân quân thượng!!!”
Mặc Ngọc thét chói tai, giống như một con thú bị nhốt trong l*иg, phẫn nộ gầm thét.
Hai tên trùng tộc vẫn không hề động đây, quản gia tát cho hắn một bạt tai.
“Câm miệng! Không thể sinh nổi một quả trứng mà con dám vọng tưởng đòi làm phu nhân của quân thượng, giải hắn xuống đi!”
Lúc này Mặc Ngọc mới sợ hãi, mắng Nhạc Tử Mặc đang chìm trong hôn mê, mắng hắn là tên đê tiện vô sỉ, cướp đoạt người đàn ông của mình, thăm hỏi tổ tông mười tám đời một vòng, còn nhổ mấy ngụm nước bọt.
Đáng tiếc, đối tượng trút hận của hắn ngay cả chút phản ứng cũng không cho hắn.
Mắt thấy sắp bị kéo đi, Mặc Ngọc cũng không thèm ngụy trang nữa, hắn xé bỏ gương mặt hiền lạnh, giống như một oán phụ bị vứt bỏ, chửi mắng: “Anh đúng là một thằng đàn ông ích kỷ máu lạnh! Tôi ở cùng anh năm năm, thanh xuân tươi đẹp đều tiêu hết trên người anh, không có công lao thì cũng có khổ lao, vậy mà anh cứ thế đem tôi ném bỏ, lương tâm của anh vứt đi đâu rồi?!”
“Chỉ bởi vì tôi không sinh trứng sao? Rõ ràng chính anh không có khả năng sinh nở, giờ lại đem hết trách nhiệm đổ lên đầu tôi, ha ha, anh chính là một thằng đàn ông bất lực, phải bị tất cả trùng tộc chê cười!”
“Đây là người thứ tư đúng chứ! Cho dù có đổi nhiều người đi nữa, anh vẫn cứ bất lực như thế, tôi nguyền rủa anh cả đời này cũng không thể có một quả trứng nào!”
“Anh chính là một thằng đàn ông bất lực a a a!”
Phòng họp của trùng tộc lớn như vậy, có chừng một trăm trùng tộc thủ hộ, tất cả đều yên lặng cúi đầu, giả bộ như không nghe, không thấy gì cả.
Yên lặng đến chết người, đây là lần đầu tiên tất cả trùng tộc bọn họ cảm thấy xấu hổ như vậy.
Bọn hắn cảm thấy hình như mình đã nghe được chuyện gì đó không nên nghe, chuyện này có không ít người đã biết, chỉ là không ai dám nói rõ ra mà thôi, bây giờ…
Len lén liếc một cái, mặt quân thượng đen quá rồi.
Lá gan của nhân loại kia đúng là lớn, một tù binh lại dám đi khıêυ khí©h uy nghiêm của quân thượng, chậc chậc, những năm này đã bị nuôi thành thói quen, nuôi đến hư mất rồi.
—
Soup: Thực ra trong raw viết là “ủng hộ” chứ không phải “thủ hộ”, nhưng t thấy mấy anh trùng tộc đi theo công là lính thủ hộ thì đúng hơn nên t đã đổi lại thành “thủ hộ”.