Trở về phòng, Doãn Hạ đã tranh thủ thay xong cả váy dạ hội, chiếc váy mà Tiêu Thanh chuẩn bị cho cô là váy cúp ngực chiều dài ngang đùi, ôm sát khoe trọn đôi chân nuột nà. Màu đen càng tôn lên làn dàn trắng mịn, dáng người Doãn Hạ không phải theo kiểu hoàn mỹ ba vòng, nhưng rất cân đối thanh mảnh, xương quai xanh lộ rõ càng thu hút ánh nhìn. Cộng thêm gương mặt xinh đẹp thanh tú đó, gộp lại chu quy lại rất hoàn hảo, nếu nói đẹp nhất thì chính là cái môi nhỏ đỏ mọng, lúc mím lại càng động lòng mê hoặc. Thứ thu hút nhất chính là đôi mắt trong suốt, có chút tĩnh lặng có chút mong lung, khiến người ta khó lòng nhìn thấu được rốt cuộc trong đó chứa bao nhiêu tâm tư.
Tự ngắm chính mình trong gương âm thầm hài lòng, mái tóc dài xoã đến tận eo nghĩ ngợi một lúc liền tự tay búi gọn lại phía sau gáy, cày thêm một chiếc trâm cày làm điểm nhấn, chiếc trâm cày hình hoa mai điểm khắc kim cương rất tinh sảo, đây là món quà sinh nhật lần đầu tiên Tống Dương Phàm tặng cho cô, cô luôn sử dụng nó.
"Em đi đâu?"
Giọng nói của anh bất thình lình ở phía sau truyền đến, khiến cô có chút giật mình. Thật ra anh đã đứng ở bên ngoài rất lâu rồi, anh thực sự bị dáng vẻ xinh đẹp này của cô thu hút, nhìn đến mức quên cả phản ứng của chính mình.
"Tối hôm nay có buổi tiệc rượu xã giao, em cần đến để bàn chuyện họp đồng với một vài đối tác!"
Hai đầu lông mài của người đàn ông trở nên cau có, tỏ vẻ không hài lòng.
"Vừa mới xuất viện, tâm tình đã cư nhiên lại không một chút gì gọi là đau lòng. Mới mất con, em còn có thể tiếp tục quay trở lại công việc của chính mình sau, xem ra đứa bé này ra đi như vậy...là đúng theo mong muốn của em rồi!"
Anh nhìn cô sự câm ghét trong đáy mắt hiện rõ, ánh nhìn như muốn xuyên thấu nội tâm cô, anh thực không hiểu đây chính là cảm xúc của một người mẹ vừa mới mất đi cốt nhục của chính mình sao? Từ lúc nào trái tim cô lại lạnh lẽo đến như vậy, cảm xúc thường tình của con người cô cũng không có, Doãn Hạ trước đây anh từng quen biết, từng yêu hôm nay lại trở thành như vậy sao?
Doãn Hạ, soạn vài bản họp đồng liền bỏ vào văn kiện, anh nói cái gì cô đều nghe đều hiểu cả, chỉ là cô lười phản ứng với anh.
"Anh nói như thế nào cũng được, trong mắt anh dù sao em cũng chính là loại phụ nữ không tim, máu lạnh vô tình!"
Doãn Hạ, đi ra khỏi phòng cũng không muốn đôi co thêm với anh lời nào, mối quan hệ hôn nhân này càng lúc càng đi xa rồi, cô không thể khiến anh hồi tâm chuyển ý chấp nhận cô, vậy thì chi bằng tìm cách để anh ly hôn vậy. Tìm một lối đi, một lối thoát cho cuộc hôn nhân này.
Cửa phòng đóng lại, căn phòng phút chốc yên tĩnh hẳn anh trầm tư thu hồi ánh mắt của chính mình.
Doãn Hạ, em không thể an phận làm một người vợ sao?
Em không thể an phận ở nhà sinh con sao?
Rốt cuộc trong lòng em là đang toan tính cái gì hả?
***
Tại buổi tiệc sang trọng, đúng kiểu một buổi tiệc rượu xã giao, người đến đây điều là muốn nắm bắt thời cơ của chính mình. Các thương nhân tai to, mặt lớn đều ở chỗ này thưởng thức trà, nghe đàn nếm thử vô số thức ăn mỹ lệ được bày biện vô cùng kỹ lưỡng. Không gian thoáng đãng được bày trí ngoài trời, phô trương cầu kỳ người chuẩn bị quả nhiên rất tốn công sức lẫn cả tiền bạc.
Không khí của buổi tiệc êm ả hài hòa. Cho đến khi thức ăn được dọn lên, tiếng đàn piano xung quanh đổi thành làn điệu dương cầm vu dương, hoà nhã Doãn Hạ, ngồi ở một góc khuất khá xa so với khán đài cô đến đây không phải mang theo loại tâm tình thưởng thức âm nhạc, mục đích phải đạt cho bằng được chính là lấy được bản họp đồng, cô mất ba tháng mới chuẩn bị xong. Tay lật đi lật lại bản họp đồng, xác định không có vấn đề mới ngẩn đầu lên, tầm nhìn quan sát xung quanh một lượt.
Ngồi bên cạnh, là Tiêu Thanh cô ấy ăn vài miếng trái cây tráng miệng, ánh mắt lơ đãng liền rơi trúng đối tượng mà Doãn Hạ cần.