Tiệc tiếp đón lãnh đạo mới, quả nhiên thu hút được rất nhiều truyền thông báo chí quan tâm. Lúc Tống Dương Phàm và Doãn Hạ đang đứng ở một bên nói chuyện, thì báo chí truyền thông bắt đầu đi đến chỉa máy quay vào anh bắt đầu đặt câu hỏi.
"Ông Tống là người am hiểu về kinh doanh, tại sao lại mua nhầm cổ phiếu không? Bên trong còn có dụng ý gì khác hay sao?"
Đám phóng viên bắt đầu tác nghiệp moi tin, toàn bộ quá trình phỏng vấn đều phát trực tiếp. Tống Dương Phàm điềm tĩnh ứng phó, không chút tránh nè trả lời.
"Tuy tôi đối với ngành chứng khoán quả thực có chút am hiểu, nhưng như tôi đã nói. Mọi chuyện làm ăn đều có rủi ro, cho nên việc mua nhầm cũng là chuyện thường tình. Sau khi phát hiện số cổ phiếu đó là giả, tôi đã nhanh chóng đóng băng toàn bộ, hợp tác với ủy ban chứng khoán điều tra làm rõ!"
Ngữ điệu ôn hoà điềm tĩnh, co vẻ rất được lòng báo chí đưa tin. Bọn họ tiếp tục đặt câu hỏi, Doãn Hạ ở bên cạnh cũng giữ im lặng âm thầm lắng nghe.
"Ông Tống có cho rằng lần này là có người âm thầm dở trò, muốn hại anh không?"
Môi anh khẽ cong.
"Câu hỏi này tạm thời tôi cũng chưa có câu trả lời, vì mọi chuyện liên quan đến pháp luật tôi đều không can thiệp. Mọi chuyện còn phụ thuộc vào bên ủy ban chứng khoán điều tra!"
Câu trả lời của anh, vừa tránh né vừa không làm mất lòng báo chí.
"Lúc tin tức báo chí đưa tin tiêu cực về anh, tại sao thay vì thanh minh anh lại chọn cách im lặng?"
Anh điềm đạm lên tiếng.
"Tôi không làm việc trái với lương tâm cho nên báo chí phóng đại tôi sẽ chọn cách im lặng, nếu tôi chưa có chứng cứ chắc chắn để rửa sạch danh dự tôi lên tiếng cũng chẳng ai tin!"
Phía bên kia...
Cố Dựt, tay siết chặt điều khiến cả cánh tay nổi từng mạch gân xanh hung hăng ném thẳng điều khiến vào ti vi, điều khiến rớt xuống nên gạch liền vỡ vụn.
Tống Dương Phàm, thì ra từ đầu đã có chuẩn bị từ trước.
Tại sao đến cuối cùng người thua thảm hại vẫn chính là anh vậy, anh không cam tâm. Cố Dựt hung hăng đập hết mọi thứ trên bàn, văn phòng của anh trở nên hỗn độn. Điềm Yên nghe được tiếng động liền chạy vào bên trong, thấy anh kích động liền chạy đến ôm lấy anh.
"Cố tiên sinh... Bình tĩnh, anh bĩnh tĩnh lại!"
Cố Dựt, tức giận đẩy Điềm Yên ra thân thể cô không kịp phản ứng liền ngã xuống nền gạch.
"Tôi đã báo cô đưa tin về Doãn Hạ tại sao đến hôm nay còn không làm? Có phải lời tôi nói cô không muốn nghe nữa không?"
Điềm Yên, ngã trên nền gạch ánh mắt bi thương dần chuyển sang ảm đạm. Cố đứng dây tay run rẩy không kiên nhẫn liền tát thẳng vào mặt anh, Cố Dựt bị đánh một bên mặt liền đỏ lên nghiên qua, ánh mắt chuyển sang kinh ngạc.
"Cố Dựt, anh tỉnh lại đi. Em không đưa tin tức đó ra chính là muốn để lại trong tim Doãn Hạ một chút cảm tình dành cho anh, nếu anh yêu cô ấy thì anh hãy dừng hành động ngu xuẩn đó lại. Anh mở mắt to ra nhìn cho kỹ đi, Tống Dương Phàm một lần nữa đã thắng anh rồi. Anh mãi mãi không bao giờ sánh bằng Tống Dương Phàm một chút cũng không. Vì hắn không chấp ngộ như anh, cũng không dụng tâm hại người như anh!"
Hai tay Cố Dựt siết chặt vào nhau. Sự câm phẫn bắt đầu hiện rõ trong đáy mắt.
"Nếu như hắn là tôi, hắn của hôm nay cũng sẽ hành động như vậy. Ba năm trước chẳng phải là hắn dụng thủ đoạn mới có được Doãn Hạ sao? Nếu hắn ở trong hoàng cảnh của tôi, hắn có hại tôi không? Có đồng ý buông tha cho tôi không?"
"Cố Dựt, anh ở bên trong hại hắn. Nhưng hắn ở bên ngoài đã điều tra ra từng tội trạng của anh, nếu hắn muốn phản đòn thì anh đã sớm chết rồi! Hắn quay trở lại nửa chữ liên quan đến anh cũng không nhắc đến truyền thông, là em đến cầu xin hắn cho anh một con đường, nếu không anh nghĩ mình có thể lớn giọng rỗng rạc trách móc ở đây sao? Anh sớm đã ở cục ủy ban chứng khoán chờ điều tra rồi."
Cố Dựt, nghe từng chữ một như đấm vào tai. Anh từng kinh ngạc chuyển sang hoảng loạn, lòng ngực phập phồng căng cứng đến khó chịu.