Chương 6: Sự cố

Doãn Hạ, nằm viện cũng được ba ngày sức khoẻ dần ổn định hơn, cô ngồi điềm tĩnh trên giường gương mặt xinh đẹp yên bình hướng về phía cửa sổ. Sau lần cãi nhau hôm đó, anh nổi giận đến bây giờ cũng không đến tìm cô.

Lúc y tá bước vào, tay cầm bình truyền dịch liền đi đến.

"Bà Tống, tôi giúp bà thay bình truyền dịch!"

Y tá, vừa chạm vào cô Doãn Hạ đã thu tay về, thái độ cự tuyệt hiện rõ.

"Không cần! Tôi ổn rồi...tôi sẽ xuất viện vào hôm nay!"

Y tá, cũng có chút bất ngờ nhìn cô, rất miễn cưỡng. Mọi người làm việc cho Tống gia đương nhiên cũng không dám để có bất kỳ sơ suất gì, huống đây đây lại là bà Tống.

"Bà Tống, là do ông Tống đích thân căn dặn phải chăm sóc cho bà thật tốt, bà vừa mới sảy thai thân thể còn rất yếu...sao có thể xuất viện được!"

Doãn Hạ, không cười khoé miệng chỉ hơi cong.

"Tôi tự biết sức khoẻ hiện tại của tôi...cô ra ngoài đi, thủ tục xuất viện tôi sẽ cho người đến làm!"

Y tá nhìn cô có chút ngập ngừng.

"Nhưng mà...tôi sợ ông Tống sẽ quở trách bệnh viện!"

Bệnh viện này là do nhà họ Tống mở, cho nên mọi người trong này đều kính trọng anh và cô.

Doãn Hạ, vẫn kiên quyết.

"Cô cứ nói là chủ ý của tôi!"

Y tá thấy cô cứng rắn như vậy, cũng không dám mở miệng thêm, cô đành đem bình truyền dịch đi ra ngoài. Cửa phòng khép lại, cô liền bước xuống giường mặc dù thân thể vẫn không được khoẻ như ngày thường, nhưng cũng không hẳn là quá yếu đuối. Cô vào nhà tắm, mở vội nước liền rửa mặt cho tỉnh táo, lúc ngẩn đầu lên trên gương phản chiếu hình ảnh của cô gái với đôi mắt sưng húp, cô không biết đã khóc đến bao lâu nữa. Khóc đến cạn nước mắt, khóc đến lòng trống rỗng, thì tâm tình cũng dần tỉnh táo hơn.



Ở bên ngoài, cô nghe được tiếng của người nào đó, cô đi ra thì nhìn thấy Tiêu Thanh bước vào, cô ấy là trợ lý của cô cũng là cấp dưới hỗ trợ cô trong công việc. Vừa thấy cô Tiêu Thanh đã đi đến ân cần dìu lấy tay cô.

"Chị Hạ, em chỉ mới nghỉ phép có một ngày chị đã gặp chuyện...quả nhiên không có em bên cạnh, thì chị không an toàn chút nào!"

Tiêu Thanh, đỡ cô lên giường ngồi tỷ mỹ kê gối sau lưng cho cô, Doãn Hạ cười trước dáng vẻ lo lắng của Tiêu Thanh, cuộc sống hiện tại của cô cũng chỉ có mỗi Tiêu Thanh là bạn.

"Em có mang theo laptop không? Đưa cho chị."

"Chị Hạ, chị vừa mới sảy thai sức khoẻ còn yếu như vậy...còn muốn làm việc sao?"

Tiêu Thanh, lo lắng ngữ điệu vang lên có chút không hài lòng. Doãn Hạ, cười một cách gượng ép.

"Chị không sao? Công việc chất cao như núi, nếu chị còn không làm thì tiến độ sẽ bị chậm đấy! Mau đưa laptop cho chị."

Cô hối thúc khiến Tiêu Thanh cũng bó tay, đành lấy laptop đưa cho cô, Doãn Hạ nhận lấy liền mở máy kiểm tra lại số liệu, cô lại tiếp tục đâm chìm trong công việc của chính mình.

Vài giờ trôi qua, Tiêu Thanh tưởng chừng bản thân bị cô xem như không khí thì cô lên tiếng.

"Chuẩn bị lễ phục cho chị, tối nay có buổi tiệc rượu xã giao, chị phải ăn mặc thật chỉnh chu đến dự!"

Tiêu Thanh, trợn to hai mắt nhìn cô.

"Chị điên rồi! Hà tất gì phải hao tâm như vậy, tiệc rượu đó cứ hủy đi là được...chị hiện tại vẫn là nên dưỡng sức thì hơn!"

Ánh mắt Doãn Hạ vẫn cứ dán chặt trên laptop không rời, ngón tay liên tục lướt trên bàn phím bấm vài con số dáng vẻ rất nghiêm túc làm việc.

"Em đừng nhiều chuyện nữa, cứ chuẩn bị cho chị!"