Bắc Kinh, thứ sáu...
Gần đây phía truyền gần đây cũng không đưa tin tức của Tống Dương Phàm, cũng không còn đá động đến những tin tức liên quan đến anh nữa, giống như là có người ở đằng sau âm thầm nhúng tay vào ngăn chặn những tin tức bất lợi cho anh.
Tống Dương Phàm ngày ngày ở cạnh Doãn Hạ giống như chỉ để tận hưởng cuộc sống an nhàn, vì nhìn anh từ gốc độ nào cũng không giống một người đang bị phá sản. Lúc Doãn Hạ từ siêu thị tiền lợi trở về nhà, vì đoạn đường khá gần nên cô ung dung đi bộ, vừa hay hít thở một chút khi trời lúc đi ngang qua trung tâm thương mại. Đài truyền hình hôm nay đưa một tin tức xem ra rất chấn động đối với các thương nhân trong thương trường, thị trường chứng khoán có một biến động mới mẻ, lĩnh vực chứng khoản lần này sẽ có một cải cách rất lớn trong kinh doanh, một vị chủ tịch trẻ tuổi sẽ tiếp quản lãnh đạo nền chứng khoán lần này, tạm thời mọi thông tin về người này sẽ là con số ẩn. Mọi người cũng không cần phải đoán già đoán non, vào ngày mốt tại khách sạn Diệp Tứ sẽ mở một cuộc họp báo lớn để công bố người lãnh đạo đương nhiệm chủ tịch lần này.
Nền chứng khoản ở Trung luôn lớn mạnh, một trong những lĩnh vực kinh doanh lớn nhất thế giới đó là đầu tư chứng khoán, mọi một nước điều có một cải cách đầu tư khác nhau. ở Trung hiện lại lĩnh vực này luôn dược các thương gia coi trọng, nếu không nói quá chính là chủ chốt trong ngành kinh doanh. Nhưng nó vẫn có hai mặt lợi,hại, khác nhau. Nếu am hiểu kinh doanh tốt thì số nhuận thu về rất khủng, có thể nói làm giàu trong một đêm không quá khó. Nhưng chỉ cần sai một điểm có thể qua ngày hôm sau sẽ trắng tay cũng không chừng. Cho nên muốn ngành chứng khoán này phát triển mạnh mẽ thì phải có một người lãnh đạo vô cùng am hiểu nó, tiếp quản dẫn dắt đưa ngành chứng khoán đi lên chiếm lĩnh thị trường thế giới.
Doãn Hạ, nghe MC đưa tin nghe thôi cũng muốn ù cả tai rồi. Lúc còn đang trong hồi suy nghĩ cô nghe rõ ai đó đang gọi cô, nhưng không phải gọi tên mà là:
“Chị dâu, chị dâu!”
Doãn Hạ, quay đầu mới phát hiện giọng nói đó chính là của Triệu Mẫn Nhi, nhưng hai từ chị dâu này thật khiến cô cũng phải kinh ngạc.
“Cô gọi tôi sao?”
Doãn Hạ, chính là không tin vào tai mình nên mới hỏi lại. Triệu Mẫn Nhi đứng cách cô một đoạn chân liền bước đến từ bước đứng trước mặt cô.
“Chị dâu, em đúng là gọi chị đấy!”
Nghe được từ chính miệng Triệu Mẫn Nhi khẳng định, Doãn Hạ mới chắc chắn là bản thân không nghe nhầm. Nhưng ngữ khí, giọng điệu này thật khác trước đây nụ cười trên môi Doãn Hạ có chút ôn hòa, cô cũng không biết nên nói cái gì thì nữ nhân tiếp tục lên tiếng.
“Chị có thể cùng em nói chuyện một chút có được không? Thật ra Tống gia trên dưới ai cũng lo cho anh ấy, nên muốn em hỏi thăm một chút!”
Doãn Hạ, gật đầu gương mặt cô toát lên sự điềm tĩnh vốn có, cô không phải là đến mức không hiểu chuyện cho nên cô hiểu được gia đình anh cũng rất lo lắng cho anh, thứ ngăn cản cô và anh ở bên nhau chính là cha mẹ anh đến giờ vẫn chưa chấp nhận cô. Nhưng cô cũng không vì vậy mà chán ghét bất kỳ ai trong số họ, cô tin chỉ cần cố gắng thì sẽ có một ngày được cha mẹ anh công nhận, tác thành.
“Bên kia có quán nước, chúng ta qua đó vậy!”
Trong quán nước, hai cô gái xinh đẹp đứng chung một khung hình. Nhưng sự đối lập nhau lại hiện rõ ai cũng có thể nhìn thấy được, Triệu Mẫn Nhi mang một nét đẹp tươi tắn, quyến rũ đi kèm đó là sự trẻ con. Doãn Hạ trái lại nhìn vào rất trưởng thành, cô điềm đạm, toát lên sự nhẹ nhàng điềm tĩnh.
Triệu Mẫn Nhi, bộ dạng cứ ngập ngừng. Tay cầm muỗng cứ khuấy đảo cho mặt nước chuyển động, cô ấy cúi đầu cũng không có ngẩn lên. Qua một lúc lâu Doãn Hạ mới mở lời dò ý.
"Có chuyện gì muốn nói sao? Dáng vẻ của cô xem ra chuyện rất hệ trọng!"
Tay cầm muỗng của Triệu Mẫn Nhi vì câu nói của cô mà ngừng lại qua nửa giờ đắn đo mãi mới có thể lên tiếng.
"Em... Xin lỗi!"
Doãn Hạ, có chút sửng sờ.
"Xin lỗi vì chuyện gì?"
Triệu Mẫn Nhi, cúi đầu dường như rất chột dạ. Doãn Hạ cũng rất kiên nhẫn nghe cô nói, qua một lúc lâu Triệu Mẫn Nhi mới đem hết toàn bộ sự việc kể hết cho cô, bao gồm cả hôm Tống Dương Phàm đâm xe vào viện, không thiếu một chi tiết nào...
***
Lúc về nhà, Tống Dương Phàm vừa nói chuyện điện thoại xong. Anh nhìn thấy cô liền hỏi.
"Em đi đâu vậy?"
Doãn Hạ, thẳng thắng đáp lời.
"Đi đánh ghen!"
Tống Dương Phàm, có chút tò mò nhìn cô.
"Em ghen với ai?"
"Còn ai khác ngoài ah hả? Tống Dương Phàm... Tối hôm đó anh cùng Triệu Mẫn Nhi suýt chút nữa thì... "
Những chữ sau cô không cần nói thì anh cũng đủ hiểu, Doãn Hạ đã biết hết mọi chuyện hôm đó. Anh sốt sắn kéo tay cô, ghì cô ngồi xuống sofa.
"Doãn Hạ, anh quan minh chánh đại. Không làm chuyện có lỗi với em!"
Nhìn dáng vẻ anh như vậy, cô liền buồn cười.
"Đương nhiên em biết anh quan minh chánh đại rồi. Nhưng mà... Anh cũng không đến mức ngốc như vậy chứ? Kỳ thật nếu như trúng phải loại thuốc đó, thì anh cứ theo thuốc mà hành xử thôi. Anh chú trọng quá làm gì, em tuyệt đối sẽ không để ý!"
Doãn Hạ, cơ hồ rất nghiêm túc nói với anh. Nhưng người đàn ông lại không nghĩ vậy, anh kéo lấy bàn tay nhỏ của cô.
"Doãn Hạ, anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện đi quá giới hạn. Càng không phản bội em, nếu nhỡ có trúng thuốc thêm một lân nữa anh cũng hành xử như vậy thôi!"
Doãn Hạ, hai mày nhíu chặt.
"Không được, nhỡ anh mất mạng thì phải làm sao?"
Tống Dương Phàm, thấy cô lo lắng liền chậm rãi nói thêm.
"Nếu vậy, chỉ còn một cách thôi!"
Cô chăm chú lắng nghe.
"Bất cứ khi nào anh bị trúng thuốc, anh sẽ trực tiếp khoá trái cửa xe lại... Sau đó gọi cho em, chỉ cần em đến giải thuốc là được. Trong thời gian đó dù là bất kỳ ai ở bên ngoài gõ cửa anh tuyệt đối cũng không cho vào."
Doãn Hạ, mắt đỏ tía tai.
"Anh, không biết xấu hổ!"
Lời của tá giả: đúng là anh Phàm nha ta trọng vợ thật, biến vợ thành thuốc giải lun òi kakaka