Sau khi rời khỏi công ty anh liền lái xe trở về nhà của cha mẹ Doãn Hạ. Từ ngõ vào trong còn một đoạn khá xa, xe vẫn là không vào lọt cho nên anh và cô đành phải đi bộ. Doãn Hạ còn đang khổ sở đến cả đóng hành lí này không nên tính sao, thì cha mẹ cô đã chạy đến miệng hô hào cởi mở.
"Doãn Hạ, Phàm, về rồi sao? Mẹ bảo bố ra xách đồ phụ tụi con đây!"
Tống Dương Phàm, nhanh chóng đáp lời.
"Phiền đến cha, mẹ, rồi!"
Cha cô xách hai túi đồ to đùng kéo vào trước, mẹ cô vỗ vỗ lên vai anh.
"Không sao, mau vào nhà thôi. Mẹ nấu toàn những món hai đứa thích đấy!"
Doãn Hạ, bẽn lẻn theo sau đi vào trong nhà. Mẹ cũng chu đáo thật sớm đã chuẩn bị phòng rộng cho cô và anh rồi, nhà cũng sắp thêm một cái máy giặc cỡ lớn. Mẹ sớm chuẩn bị để anh và cô ở đây cả đời, trong lòng Doãn Hạ dâng lên một nỗi xúc động khó nói thành lời.
"Phàm, ở bên ngoài nhiều giờ chắc mệt rồi phải không? Mau vào tắm rửa nghĩ ngợi đi, lát mẹ làm xong cơm sẽ bảo con ra dùng!"
Anh cúi đầu một cách thật lễ độ.
"Vâng, cảm ơn mẹ!
Bố cô lên tiếng.
"Ăn cơm xong, chơi cùng bố mấy ván cờ đấy nhé! Bố luyện tay rồi, đánh cũng không còn tệ đâu."
Anh và Doãn Hạ không hẹn nhưng điều đồng thanh cười xì một hơi.
"Vâng, thưa bố!"
Anh đi vào bên trong phòng, lúc cửa đóng lại cha mẹ mới chạy đến chỗ cô, giọng nhỏ hết mức có thể bắt đầu xì xầm.
"Này, Phàm nó gặp chuyện lớn như vậy. Chúng ta tuyệt đối không được nhắc đến mấy chuyện nhạy cảm, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng của nó đấy!"
Cha cô liên tục dặn dò kỹ càng, mẹ cô liền tiếp lời.
"Ông đó, sau này ở nhà có đi đánh cờ ở đâu thì lôi nó theo. Để nó ở nhà một mình, nó sẽ khiến nó càng cảm thấy căng thẳng tuyệt vọng hơn đấy!"
Mẹ và bố đều gật gật đầu động thuận với nhau, Doãn Hạ thở dài một hơi mới lên tiếng.
"Cha, mẹ, anh ấy đối với sóng gió trước mắt xem ra rất bình tĩnh. Bản thân con mới chính là người càng thẳng tuyệt vọng đây, anh ấy còn ngược lại xoa dịu con đấy!"
Nghe được những lời này từng cô, hai người mới thở phào nhẹ nhỏm. Tống Dương Phàm, trước giờ mọi cư xử điều điềm đạm bình tĩnh, tâm tình khó đoán cho nên sự việc đến với anh cho dù là sự nghiệp sục đỗ, thanh danh hủy hoại anh cũng bình tâm mà đối diện.
Buổi tối đến, lúc trên bàn ăn cha mẹ cô cứ luyên thuyên chuyện trên trời dưới đất, cả nửa chữ liên quan đến chuyện công ty hay gì đó cũng không hé răng nửa lời. Bọn họ quả nhiên vẫn xem trọng tâm tình của anh hơn cô, Doãn Hạ dấy trong lòng chút đố kỵ tự mãn.
Rốt cuộc ai mới là con của cha mẹ vậy?
Dùng cơm xong Doãn Hạ cùng mẹ dọn dẹp dưới bếp, cha cô kéo anh vào trận bày ra bàn cơ to đùng quyết tranh thắng bại. Bầu không khí này quả thật thư thái dễ chịu, cha cô đánh trận nửa chừng mới ngập ngừng lên tiếng.
"Phàm, căn nhà này có chút nhỏ đúng không con? À, cha mới gắn thêm điều hoà, sắm cả máy giặc mới. Sau này vợ chồng con sống ở đây không lo thiếu thốn cái gì cả... Tiền tiết kiệm cha và mẹ con dàng dụm hơn bốn năm nay, đến lúc này lại thích hợp dùng rồi!"
Cha cô úp úp mở mở chỉ sợ nói quá lộ liễu sẽ tổn thương anh. Tống Dương Phàm, cúi đầu môi cong lên một cách cảm kích.
"Con và Doãn Hạ chỉ làm phiền cha mẹ một thời gian thôi, mọi chuyện sẽ sớm trở về quỹ đạo của chính nó. Cha cảm ơn cha vì đã lo chu toàn cho vợ chồng con đến như vậy!"
"À.. à.. không sao? Ở bao lâu cũng được. Tùy các con thôi!"