Chương 40: Cơn Thịnh Nộ Từ Anh!

Về đến nhà, đố diện vói cơn thinh nộ của anh Tống Dương Phàm thô bạo kéo cổ tay cô, một mạch đi thẳng lên lầu bước chân mạnh mẽ dứt khoát, mang theo sự tức giận khiến Doãn Hạ có chút hoảng sợ.

"Phàm, buông em ra... Anh làm gì vậy?"

Người đàn ông không trả lời, lên đến phòng chân trực tiếp dùng lực đá tung cánh cửa, thân thể của Doãn Hạ bị anh ném thẳng lên chiếc giường.

Tống Dương Phàm, thân thể cao lớn liền đè chặt lên người cô, động tác người đàn ông kéo lấy vạc áo của cô muốn cởi xuống, sự tình bất ngờ anh lại có chút hung hăng, Doãn Hạ hai tay siết chặt vạc áo của chính mình.

"Phàm, xin anh... Đừng đối xử với em như vậy có được không?"

Người đàn ông dùng đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn cô.

"Tôi tận mắt thấy vợ của mình ở trong lòng người đàn ông khác, Doãn Hạ! Nếu như lúc đó tôi không xuất hiện thì em sẽ đi theo hắn có đúng không?"

Vừa dứt lời, cũng không quan tâm cô trả lời như thế nào anh cúi xuống mυ"ŧ lấy chiếc cổ trắng ngần của cô, giống như giằng xé trút giận.

"Em xin lỗi... Phàm, về sao sẽ không như vậy nữa?"

Người đàn ông hằn từ chữ.

"Tôi không tin em thêm một lần nào nữa!"

"Á... Đừng mà, đừng đối với em như vậy!"

Chiếc áo mỏng manh nhanh chóng bị người đàn ông xé rách, môi di chuyển mạnh mẽ trên da thịt nõn nà của cô, môi một nơi đi qua điều không ngừng cắn xé, sự thịnh nộ của anh điều là bắt nguồn từ hạnh động của cô lúc nãy, anh tức giận đến mức muốn xé nát cô.

"Đừng... Xin anh!"

Tống Dương Phàm, hai mắt sớm đã đυ.c ngầu một tay kéo chân Doãn Hạ nhấc cao, tay còn lại thành thục xé rách chiếc váy của cô, bước dạo đầu có chút trống vắng, đã nhanh chóng tiến vào. Doãn Hạ, uất nghẹn đến mức không dám kêu lên, chỉ biết cắn răng trong tuyệt vọng.

Là cô sai!

Doãn Hạ, mầy nên biết hậu quả sẽ là như vậy!

Ở phía trên người đàn ông dụng lực động thân đến đâu, điều khiến cô đau đớn nhăn mặt, ánh mắt anh vì nhuốm sự ghen tuông mà không chút lưu tình, càng không quan tâm đến cảm xúc của cô. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh tức giận đến như vậy, khoé mắt mộng nước liền trực trào rơi xuống má.

Doãn Hạ, quay đầu cô không dám đối diện với ánh mắt đáng sợ của anh.

Giờ khắc này, cô mới biết được, trong tình yêu và cuộc hôn nhân này, không ai là người chiến thắng.

Dọc đường đi cô đã tỉnh táo lại. Cô và Cố Dựt thực sự không còn hy vọng, có duyên vô phận chính là nói về cô và Cố Dựt, dù là thiếu một chút, cũng vẫn là thiếu…

Chậm một giây, vẫn chính là chậm một giây...

Người đàn ông nhìn sâu trong đôi mắt ướŧ áŧ của cô, lòng lại càng nặng trĩu qua mấy cái động thân liền dịu dàng cúi xuống hôn lên cánh môi nhỏ của cô, tham lam chiếm giữa từng nấc da thịt của cô. Yêu chính là yêu, đời này tình cảm của anh cũng không thể thay đổi.



Qua vài phút, cuối cùng anh cũng đi ra khỏi người cô, thu lại dáng vẻ tức giận, anh thở dài ghé sát bên tai cô giọng có chút thì thầm, mệt mỏi.

"Doãn Hạ, để tâm đến cảm giác của anh một chút có được không?"

Doãn Hạ, ánh mắt mong lung nhìn lên trần nhà có chút trống vắng.

"Em biết anh sợ nhất chính là gì không? Chính là Cố Dựt hắn xuất hiện, em liền xem anh như tạm bợ, hoặc khi hắn muốn em trở về bên hắn em liền không chút luyến tiếc anh mà rời đi. Doãn Hạ, anh không quan tâm cái gì cả, anh chỉ qua tâm em có yêu anh không?"

Ba năm qua, một chút tình cảm dành cho anh cũng không có sao Doãn Hạ?

Lời nói của Tống Dương Phàm nặng tựa tảng đá, ánh mắt bình tĩnh.

Câu nói bạo dạn của anh khiến Doãn Hạ thoáng bối rối, muốn cụp mắt xuống lại bị anh mạnh mẽ ép cô giữ nguyên, cô không thể không nhìn vào mắt anh, nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của anh chậm rãi nhả ra một câu…

"Anh và Cố Dựt điều giống nhau, điều dành tình yêu cho em... Điều say đắm em. Nhưng anh thua hắn ở chỗ, người trong tim em là hắn!"

Lời nói triền miên khổ sở không nén nổi tình cảm, lại lộ ra cường thế bẩm sinh, ngay cả nụ hôn của anh cũng không để cô mảy may né tránh, cô chỉ có thể bị bắt phải ngửa đầu để mặc anh đòi lấy, bị bắt đắm chìm bên trong sự bá đạo và nam tính của anh.

Đêm đó, đối với cô thực sự quá dài... Dài đến mức thời gian như bị ngưng động lại, cô suy nghĩ cả đêm cũng không cách nào ngủ được. Nhìn gương mặt tĩnh lặng của anh, hơi thở hoà ổn của anh cô có cảm giác rất yên lòng.

Cô thừa nhận sau khi biết được sự thật, cô nhất thời rất đau lòng không cách nào có thể chấp nhận được. Nhưng những gì ba năm qua Tống Dương Phàm làm cho cô, đủ để trả lại hết những tổn thương của cô.

Cô ngước lên nhìn người đàn ông một lúc, thực sự rất đẹp, đường nét của anh điều là do thượng đế ưu ái tạo thành.

Cô khẽ mấp môi, rất nhỏ.

"Phàm, xin lỗi... Em xin lỗi!"

Sau khi Doãn Hạ ngủ say, người đàn ông mới dần mở mắt một lần nữa kéo cô ôm vào lòng, cằm tựa lêи đỉиɦ đầu cô. Vì câu xin lỗi thật tâm vừa rồi của cô, anh mới cảm thấy nhẹ lòng.

Người đàn ông cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn.

"Anh hao tâm, ngày đêm tính kế... Cũng chỉ vì không muốn mất em. Doãn Hạ!"

***

Rất nhanh chóng đã ngày mai chính là giao thừa ở Bắc Kinh, lúc Doãn Hạ xuống nhà đã thấy Tống Dương Phàm đang nhàn rỗi lật quyển sách kinh tế đọc, dáng vẻ thưa ngày của anh thật thu hút ánh mắt người nhìn. Áo sơ mi trắng cao cấp đi kèm quần dài nâu nhạt, nhìn đâu cũng rất lãng tử phóng khoáng, như không kém phần lịch thiệp.

Thấy cô xuống, Tống Dương Phàm nói với cô.

"Thu xếp một chút, chúng ta về nhà cha mẹ đón giao thừa!"

Doãn Hạ, cũng không quá bất ngờ vì mọi năm điều đến Tống Gia ăn tết, có điều lúc cô đến mọi người cũng không được mấy vui vẻ. Nhưng đó là tục lệ xưa nay, không thể làm trái.

"Vâng, vậy em chuẩn bị một ít trà thảo mộc lát nữa đến Tống Gia sẽ để mọi người thưởng thức!"



Tống Dương Phàm, cười cười, có đăm chiêu nhìn cô.

"Không phải về Tống Gia, mà là về nhà em!"

Doãn Hạ, bị lời nói của anh làm cho bất ngờ.

"Nhà em sao? Tại sao... ?"

Tống Dương Phàm, đưa tay về phía cô làm động tác gọi.

"Lại đây!"

Doãn Hạ, ngoan ngoãn liền đi đến ngồi xuống cạnh anh. Tống Dương Phàm, tay vuốt nhẹ lọn tóc vương trên trán cô.

"Doãn Hạ, đã là năm thứ ba em chưa có về nhà ăn tết... Năm nay nhất định phải về nhà, anh cũng muốn thăm cha mẹ vợ!"

Sau đêm tức giận hôm đó, thì anh đối với cô cũng hết lòng cưng chiều. Doãn Hạ, trong lòng như nơ hoa dù không thể hiện ra quá nhiều cảm xúc nhưng cô thực sự rất vui mừng.

"Vâng!"

Doãn Hạ, định đứng dậy, cổ tay lại ngang nhiên bị anh giữa chặt kéo xuống động tác nhanh chóng chiếm hữu đè cô trên sofa, không gian kề sát chặt hẹp cô cảm nhận rõ được hơi thở nóng rực của anh.

"Anh... Chỉ mới sáng sớm đó!"

"Kì thật, mỗi lần nhìn thấy em anh lại muốn... "

Doãn Hạ, nghe những lời nói không đúng đắn từ anh mặt cũng chuyển sắc đỏ ửng, nhìn vào ánh mắt anh cô có thể đọc được sự khao khát của anh, là sự du͙© vọиɠ cơ bản muốn chiếm hữu cô.

Doãn Hạ, thấy anh cúi xuống liền nương theo anh ngoan ngoan nhắm mắt lại, nhưng người ở trên có vẻ không hài lòng.

"Mở mắt ra... Nhìn anh!"

Doãn Hạ, theo bản năng mở mắt nhìn vào đôi mắt đen quá mức thâm thúy của anh, ngực thắt lại, hơi thở trong nháy mắt cũng trở nên gấp gáp. Hô hấp của anh gần sát cô, gần đến nỗi có thể giao hòa với nhau. Hai tay cô để nhẹ lên ngực anh, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay đều là sức mạnh cứng rắn, reo hò đến cả trái tim cô cũng bất ổn theo. Mỗi lần cùng anh ân ái cô thừa nhận bản thân chẳng có tý kinh nghiệm nào, chỉ biết nương theo sự chi phối của anh, để mặc anh dẫn dắt.

Tống Dương Phàm, thấy phản ứng của cô, liền nở nụ cười hài lòng, không có nhiều hành động, chỉ nhìn cô thật lâu, sau một lúc đột nhiên cúi đầu, nụ hôn nóng bỏng dọc theo hai má cô dần dần hạ xuống đôi môi, chiếc cằm tinh tế và xương quai xanh gợi cảm…

Cánh tay người đàn ông di chuyển chậm rãi xuống cái eo nhỏ của cô, có chút tinh tế mà sợ soạng. Nhanh chóng mùi xung quanh đã bị bao phủ toàn là mùi xạ hương của anh. Cả người Doãn Hạ mềm nhũng tựa như chú mèo con, bị con báo dịu dàng nuốt chửng.

Đột nhiên người đàn ông di chuyển môi sang vành tai mẫn cảm của cô, ngậm lấy.

"Đừng dùng thuốc tránh thai nữa!"

Một câu nói từ anh vang lên rất nhẹ nhàng, như trong đó có biết bao nhiêu hàm ý. Trải qua bao nhiêu chuyện, cô thực sự cũng không muốn trốn tránh nữa.

"Được!"