Lúc ngồi ở nhà ăn Doãn Hạ từ xa đã thấy Tiêu Thanh đi đến, vừa ngồi xuống đối diện bàn của cô sắc mặt hiện rõ sự bội, cảm giác này chính bị ai đó chọc vào sao?
"Sao vậy? Sắc mặt em khó coi thật đấy!"
Doãn Hạ, giọng điệu có phần trêu, đùa trước giờ cũng chưa từng thấy cô gái này là có thái độ giận dữ đến như vậy. Tiêu Thanh, cầm khay cơm trong tay đặt xuống bàn đã hì hụt đem chiếc muỗng dí vào miếng thịt bò đỏ mọng.
"Lúc nãy em vừa gặp một mụ điên, em chỉ là vô tình đυ.ng trúng cô ta thôi...túi của cô ta bị rơi xuống đất, em cũng chẳng biết có trầy xước miếng nào hay không, nhưng dù gì em cũng đã xin lỗi rồi. Nhưng cô ta nhất quyết không chịu, còn mắng em có làm cả đời cũng không mua nổi chiếc túi của cô ta!"
Tiêu Thanh, vừa nói miệng vừa cay nghiến, trước giờ phụ nữ ngang ngược cô gặp nhiều rồi. Nhưng ngang ngược như cô ta, cô lần đầu tiên gặp phải đó. Doãn Hạ, lắng nghe xong câu chuyện của Tiêu Thanh môi cũng khẽ cong ý cười, dù bất mãn thay nhưng cô cũng chẳng biết mụ điên đó là ai.
"Thôi, không có gì phải tức giận cả...người giàu có, thường tính khí sẽ như vậy mà. Chúng ta nghèo hơn họ thì phải chịu bị họ khinh miệt thôi, miệng là của người ta họ nói cái gì chúng ta quản được sao?"
Tiêu Thanh, cắn một miếng thịt bò nhai một cái ngấu nghiến, đem hết sự tức giận biến thành thức ăn nuốt hết vào bụng. Tâm tình tự động cũng dễ chịu hơn, cô ấy nuốt xong miếng thịt mới bĩu môi nói thêm vài câu.
"Em cảm thấy người giàu có cũng có rất nhiều loại, không phải ai cũng như mụ điên đó đâu. Như chị đấy, bà Tống của Tống gia nhưng vẫn phải đến công ty lao động kiếm lương đấy thôi, chị một chút khoa trương cũng không có! Còn mụ điên vừa rồi, chỉ sợ người ta không biết mình giàu có...có bao nhiêu hàng hiệu cứ dắt hết lên người!"
Hai mắt Doãn Hạ có chút chuyển động, tâm tư càng thêm gợn sóng.
"Chị không phải người giàu có, chị dựa vào Tống Dương Phàm mới có được vị trí ngày hôm nay!"
Tiêu Thanh, thấy cô để ý đến nhưng câu nói vừa rồi của mình mới biết bản thân đã vô tình lỡ lời. Ở Tân Thời trên dưới mọi người trước đây đều nói rằng Doãn Hạ là muốn trèo cao, là một người ham hư vinh vì địa vị, tiền tài, mà mới kết hôn với Tống Dương Phàm. Trong mắt nhân viên cô chính là loại phụ nữ xấu xa!
Tiêu Thanh, làm ở Tân Thời chỉ mới hai năm sự tình không biết rõ quá nhiều, nhưng đi theo bên cạnh Doãn Hạ hơn hai năm tính tình của cô ấy ra sao Tiêu Thanh đều hiểu rõ. Dựa vào thực lực của Doãn Hạ, vị trí trưởng phòng này sớm hay muộn gì đều có thể ngồi lên, xuất thân bần hàn như cô một chút bần hàn cũng không có. Dù có như lời đồn đại đi chăng nữa, thì hiện tại mọi người đều không ai dám nói Doãn Hạ không có thực lực.
"Chị Doãn Hạ, nếu như không làm ở Tân Thời dựa vào bằng cấp của chị cũng sẽ làm được ở một nơi tốt, không sợ túng thiếu đâu!"
Doãn Hạ, nụ cười trên môi có chút miễn cưỡng. Trong lòng cô thầm nghĩ, nhưng tại thời điểm đó khoảnh khắc đó chỉ có Tống Dương Phàm có thể giúp gia đình cô chết đi sống lại thêm một lần.
Tiêu Thanh, biết rõ đều áy náy nhất trong lòng của Doãn Hạ chính là lợi dụng Tống Dương Phàm, nhưng con người chẳng phải ai cũng đều có mỗi một tham vọng riêng của chính mình hay sao? Doãn Hạ, cũng không dù thủ đoạn gì, lúc ấy nếu như Tống Dương Phàm không kết hôn với cô, cô cũng chẳng thể làm gì được. Tống Dương Phàm yêu cô là thật...
***
Lúc dùng cơm xong đã kết thúc giờ nghỉ chưa, Doãn Hạ lại bắt đầu làm những công việc tiếp theo, kì thật mỗi ngày đều giải quyết khối lượng công việc dày đặc bản thân cô có dù mệt mỏi nhưng cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ nghỉ ngơi một thời gian. Cảm giác bận rộn đối với cô vẫn dễ dàng thích ứng hơn là nhàn rỗi, có thể trong mắt mọi người cô chính là một người cuồng công việc đến phát điên rồi, nhưng không phải vậy? Là cô trân trọng công việc này. Người đời vẫn thường có một câu nói rất hay:" Muốn người khác nể phục mình, cách tốt nhất chính là bạn phải hơn họ!"
Phía bên ngoài truyền đến tiếng giày cao gót va chạm dưới nền đa hoa cương, tạo ra âm thanh thật chói tai. Bước chân di chuyển từng bước về phía phòng của cô, hai đầu lông mài Doãn Hạ khẽ cau lại. Phản xạ đầu tiên của cô chính là nhìn ra phía ngoài cửa phòng, nhân viên nữ ở công ty cô đa số đều mang loại dài búp bê đế bằng, đê tiện cho việc di chuyển cho nên tiếng giày cao gót lanh lảnh này rõ ràng là của một người phụ nữ nào đó.