Một tập đoàn, lớn có thể vì nợ quá nhiều nên bỏ trốn, trường hợp này sảy ra cũng không phải
ít.
Viễn Mặc, lại không muốn nghĩ như vậy anh trước giờ làm việc rất kỷ tính, nếu không chắc chắn
cái gì anh sẽ không dễ dàng quăn cả đóng tiền ra.
"Cậu không phải là không tìm ra mấu chốt chứ? Cậu có từng nghĩ tới đây là cái bẫy
không, cậu đắc tội người ta...họ tìm cách chơi cậu một vốn!"
Tống Dương Phàm, hai chân bắt chéo vào nhau vẻ điềm tĩnh hiện rõ trên gương mặt hoàn mỹ
đó, khoé môi giương cao.
"Tôi đắc tội với rất nhiều người...ai đó muốn bẫy tôi, tôi cũng đành chịu! Nhưng phải
coi đối tượng là ai, có bao nhiêu bản lĩnh cái đã."
Sự nguy hiểm bao trùm lên cả toàn thân của người đàn ông, khác với bề ngoài chỉnh chu điềm đạm của
anh, là sự nguy hiểm khó lường nếu không phải là đυ.ng phải anh. Thì anh cũng
không bọc lộ, anh làm việc theo kiểu lặng lẽ nhiều hơn là hô hoan lớn tiếng.
Người ở phía trước hại anh, anh ở phía sau đâm chết họ...họ cũng không hay biết!
Viễn Mặc, hai mắt thu hẹp lại phạm vi đăm đăm nhìn người trước mặt, hắn ngáp dài một cái
có chút nhàm chán.
"Nếu như người nào đó gắp tâm muốn hại cậu, thì xem ra người đó xui xẻo! Nhưng có thật
là hại không được không? Tống Dương Phàm, nếu có một ngày gặp trúng khắc tinh của
chính mình thì xem ra cậu chết cũng không được tử tế đâu."
Viễn Mặc, nửa đùa nửa thật nói với anh những lời này, lúc ấy cũng không nghĩ quá nhiều. Nhưng
không ngờ về sau thực sự ứng nghiệm, cả chính anh cũng không hay không biết,
lúc biết cũng chẳng làm được cái gì.
Tống Dương Phàm, lạnh lùng phất tay.
"Cậu đừng nói nhảm nữa, giúp tôi đều tra xem lai lịch của công ty này đi!"
"Được thôi, dù gì lần này về nước cũng không có việc gì làm...giúp cậu cũng được,
kiếm chút tiền từ ông Tống để tiêu!"
Shit!
Tống Dương Phàm, trừng mắt lớn nhìn hắn. Cha của Viễn Mặc là ông trùm khách sạn nổi tiếng
nhất nhì ở Pháp, chỉ tiếc cái tên Viễn Mặc này không có chút tâm tư kế thừa sự
nghiệp của cha, cứ sống buông thả khiến ông ấy tức đến xanh cả mặt.
"Cậu còn luôn miệng nói rãnh rỗi, vậy tại sao không về Pháp thay cha cậu gánh vắc
chút sản nghiệp?"
Viễn Mặc,nhướng mài lạnh lùng.
"Gia sản của ông ấy tôi không liên quan, cuộc sống tài phiền ấy...không phù hợp với tôi,
tôi đi đây đi đó mở mang tầm mắt cứ nhốt mình ở trong cái sản nghiệp của ông ấy,
tôi sẽ điên mất!"
Tống Dương Phàm, hờ hững nhìn cậu ta cũng không nói thêm lời nào.
***
Tập Đoàn Tân Thời
Tại phòng họp…
“Dạo gần đấy tôi biết các vị đã tăng liên tục, ai nấy đều rất mệt mỏi nhưng Tân Thời từ đầu
năm rồi đến cuối năm nay đang trên đà phát triển, dự án thu về liên tục nhân lực
lại không đủ. Cho nên từ đây đến đầu năm mới, các vị vẫn sẽ tăng ca đến ngày hai
mươi tám tết âm lịch mới bắt đầu nghỉ, đến hết ngày sáu âm lịch thì sẽ bắt đầu
làm lại theo quy định của cộng ty!”
Doãn Hạ,phong thái nghiêm chỉnh trong phòng họp liền bắt đầu triển khai chế độ nghỉ tết
cho nhân viên, lời của cô vừa dứt nhân viên trong bộ phần thiết kế liền uể oải
ra mặt. Mọi người đều bày ra bộ mặt mệt mỏi, không lấy chút sức sống. Ở công ty
bộ phận thiết kế chính là bộ phận quan trọng nhất của công ty, nếu không nói là
chủ chốt không thể thiếu. Thấy mọi người đều không được hài lòng trước chế độ
nghỉ tết lần này của công ty đưa ra, Doãn Hạ liền tiếp tục triển khai.
“Tất nhiên Tân Thời sẽ không bào mòn công sức của các vị mà không đền đáp lại cái gì? Những
đãi ngộ của công ty dành cho nhân viên chính là lịch nghỉ bù sau khi dự án kết
thúc, nghỉ mười bốn ngày vẫn tính lương đến tám mươi phần trăm, thưởng cuối năm
vẫn không bị trừ còn nữa…trong thời gian dự án phát triển thiu được nhuận về,
thì mỗi nhân viên trong bộ phận thiết kế đều được hưởng thêm nhuận chiết khấu
là năm phần trăm!”
Nghe đến đây thì tất cả nhân viên trong bộ phần hai mắt liền sáng rỡ, nét mặt liền thay đổi
cũng không ai tỏ vẻ không đồng tình nữa. Doãn Hạ, đương nhiên hiểu được tâm tư
của nhân viên ra sức làm cũng muốn kiếm được chút tiền lương, tăng ca nhiều mọi
người ngay cả thời gian đi chơi hoặc chỉ là ở nhà với gia đình cũng không có.
Thêm một chút tiền để giúp nhân viên có thêm động lực làm việc, càng muốn họ cảm
thấy bản thân không bị công ty bào mòn sức lao động.
Lúc kết thúc phòng họp đã là buổi trưa rồi, cô gần đây bỏ bữa hơi nhiều sau lần bị anh trách
móc cô cũng không dám quên cả giờ ăn. Doãn Hạ cất văn kiện xong liền đi xuống
nhà ăn của công ty, Tân Thời rất chú trọng đến sức khỏe của nhân viên cho nên
thức ăn ở đây là do một đầu bếp có tiếng ở Bắc Kinh nấu, rất an toàn vệ sinh.
Chuông điện thoại vang lên, Doãn Hạ nhìn vào màn hình hiển thị số của anh liền
nhấc máy, bên đầu giây giọng nói quen thuộc liền vang lên.
“Em đang ở đâu, có ăn trưa không vậy?’
“Anh gọi đến chỉ vì muốn kiểm soát em sao?”
Giọng cô có chút khó chịu, nhưng người bên đầu giây cũng không tức giận, cô nghe thấy tiếng
cười của anh.
“Không phải là kiểm soát, mà là quan tâm!”
Doãn Hạ, nụ cười trên môi càng dịu dàng.
“Em đang ăn đây, Phàm! Em đã thông báo cho nhân viên ở bộ phận thiết kế về chính sách ưu đãi mà hôm qua em đề xuất nhờ anh phê duyệt, mọi người rất hài lòng đấy!”
Bên đầu giây người đàn ông nghe được niệm vui trong lời nói của cô, nội tâm càng thêm phấn
chấn hơn.
“Còn không hài lòng sao? Doãn Hạ, em là đang bòn rút tiền của anh cho họ. Nhân viên vui vẻ
bao nhiêu, chồng em sẽ cạn máu bấy nhiêu dấy! Em không đau lòng chút nào sao?”
Cô bị lời nói nửa đùa nửa thật của anh chọc cười, suýt chút nữa thì phun cả ngụm cơm ra
ngoài. Doãn Hạ, không chịu được sự công kích từ anh liền cắt ngang.
“Phàm, em ngắt máy đây…buổi tối về sớm em đợi anh ở nhà!”
“Ừ!”