Viễn Mặc...sao lại như này?"
Viễn Mặc, cũng không bất ngờ trước sự xuất hiện bất thình lình của anh, vì loại chuyện này xem ra đã xảy ra quá nhiều lần. Hai người đàn ông đều đã quá quen rồi, Viễn Mặc rời khỏi thân nữ nhân tay quơ lấy khăn tắm liền quấn bên hông.
"Phàm, đến mà không báo trước...phá chuyện tốt của tôi, thật quá thất lễ rồi!"
Tống Dương Phàm, nhấp một ngụm nước lọc liền cười khẩy.
"Sáng sớm đã vận động, tầng suất sinh hoạt của cậu càng lúc càng tùy tiện!"
Viễn Mặc, cười cười tay liền vỗ lên mông nữ nhân.
"Em còn không đến hầu hạ ông Tống đi chứ!"
Cô ta nghe vậy, liền âm thầm quan sát Tống Dương Phàm, hai mắt có chút sáng rực cô đã từng gặp rất nhiều đàn ông, nên chỉ cần liếc mắt một cái thì biết ngay ai là cực phẩm. Cô xuống giường đi đến chỗ anh, cách vài bước đã nghe giọng của anh vang lên.
"Tôi không có hứng thú với phụ nữ!"
Nữ nhân nghe vậy, bước chân cũng bị lời nói của anh làm cho cứng đờ. Viễn Mặc, cười một cách sảng khoái dáng vẻ đồng tình liền đi đến sofa ngồi cạnh anh.
"Phàm, vậy là cậu có hứng thú với tôi có đúng không?"
Tống Dương Phàm, dí sát vào cậu ta nghiên đầu nói nhỏ nhưng vẫn đủ cho nữ nhân nghe được.
"Tôi trước giờ, đều chỉ có một mình cậu!"
Nữ nhân nhìn đến mức nổi hết cả da gà, tình cảnh hai người đàn ông có nhan sắc cực phẩm ngồi cùng nhau nói ra những lời ám muội, quả nhiên là có gian tình.
"Em về đi, buổi tối tôi sẽ đến tìm em!"
Nghe Viễn Mặc nói, cô liền nhanh chóng mặc quần áo rời đi.
"Này, đương không lại chạy đến đây vậy...không ở với cô vợ nhỏ của cậu à?"
Viễn Mặc, ngả ngớn trên ghế sofa dáng vẻ điển trai có thừa nhưng bộ dạng xấu xa đó, thật khiến người ta khó thích ứng được. Tống Dương Phàm, lạnh lùng liếc cậu ta bằng ánh mắt chán ghét nhất.
"Mặc đồ vào!"
Viễn Mặc, hai tay dang rộng trên sofa liền cười lớn.
"Đều là đàn ông với nhau, cậu còn ngại sao?"
Tống Dương Phàm, lườm cậu ta một cách cảnh cáo, cậu ta liền bĩu môi nhăn nhó mới chịu đứng lên, cái miệng xấu xa cũng không ngừng đùa cợt.
"Được rồi, tôi đi thay đồ vậy...nếu không cậu nhìn thêm một lát nữa, chỉ sợ cậu chịu không nổi đâu!"
Viễn Mặc, lắc lư đi vào trong nhà tắm liền đóng sầm cánh cửa, lúc này Tống Dương Phàm mới thu hồi ánh mắt trở lại lấy bản văn kiện ra lật từng trang xem qua.
Chỉ trong chốc lát cậu ta đã thay đồ xong, đi đến sofa mới chịu nghiêm chỉnh ngồi xuống.
"Nói đi, cậu không vô duyên vô cớ mà đến tìm tôi đâu! Cứ vào thẳng vấn đề."
Tống Dương Phàm, cách làm việc tương đối cũng không vòng vo anh đưa bản văn kiện ra, mới luyên thuyên nói.
"Cậu cảm thấy dự án thu mua cổ phiếu lần này, nắm chắc bao nhiêu phần trăm cơ hội thắng!"
Viễn Mặc, cũng biết miếng mồi ngon trước mặt này khiến nhiều tập đoàn tranh nhau giành giựt trong đó có cả Tân Thời, Tống Dương Phàm hao tâm như vậy cũng vì muốn có được số cổ phiếu triệu đô đó.
"Phàm, cậu không cảm thấy cái công ty phả sản đó có gì đó bất thường sao?"
Đột nhiên Viễn Mặc nghiêm mặt hỏi anh, nụ cười trên môi của anh khiến cậu ta cũng hiểu ý.
"Tôi chính là vì chuyện này mới đến tìm cậu!"
Bọn họ trước sau như một đều có thể nhìn ra được vấn đề, người làm ăn xưa nay nhìn xa trông rộng sao có thể lơ là với những thứ bất thường, miếng mồi ngon càng không dễ nuốt đó là đạo lý ở thương trường.
Viễn Mặc, tay chóng lên cằm liền suy nghĩ đến cái vấn đề đó.
"Điểm đáng nghi nhất chính là, cái công ty phá sản đó tung ra cổ phiếu triệu đô với giá rất hời...nhưng chủ của công ty đó, cũng chưa từng lộ diện! Nhưng cũng có thể là ông ta phá sản, nên bỏ trốn."