Trần Mỹ, vừa dứt câu đã thấy cô gái tóc vàng chạy đến ôm chằm lấy anh, cô ấy cũng không quan tâm đến Doãn Hạ ở bên cạnh.
"Anh Phàm, em thật nhớ anh đó!"
Tống Dương Phàm, bất thình lình bị ôm chặt nên không kịp phản ứng, anh từ tốn gỡ tay cô gái ra, giọng nghiêm nghị liền quở trách.
"Mẫn Nhi, em có thấy chị dâu bên cạnh không? Sao có thể tùy tiện ôm lấy anh như vậy?"
Triệu Mẫn Nhi, bị anh cự tuyệt đáy mắt liền có chút âm u liếc qua Doãn Hạ ở bên cạnh vẫn im lặng. Giọng Triệu Mẫn Nhi, liền giả vờ hối lỗi nhưng hàm ý rất sâu xa.
"Đây là chị dâu sao? Em và anh Phàm là anh em họ, bọn em từ nhỏ đã chơi cùng nhau...chị cũng không đến mức nhỏ mọn mà trách em chứ?"
Anh em họ sao?
Cử chỉ, lời nói của Triệu Mẫn Nhi cũng chẳng giống một đứa em gái.
"Không sao?"
Cô miễn cưỡng trả lời, Triệu Mẫn Nhi cũng không nói thêm cái gì liền trở về chỗ ngồi của mình. Tống Dương Phàm, giúp cô kéo ghế ngồi xuống, anh chu đáo bao nhiêu thì ánh mắt của Triệu Mẫn Nhi dành cho Doãn Hạ là sự chán ghét đố kỵ bấy nhiêu.
Lúc dùng cơm xong, người hầu liền dọn sạch thức ăn mang xuống dưới, sau đó thay thế bằng những tách trà thơm nóng ấm. Vị trà là loại Ô Lông thượng đảng, giới nhà giàu thường xuyên dùng để thưởng thức sau bữa ăn.
Trần Mỹ, lúc này mới lên tiếng.
"Doãn Hạ, cô vẫn còn nhớ những đều tôi nói ngày hôm đó không? Tống gia, hiện tại cần một đứa cháu...cô đến bao giờ mới chịu yên phận, ở nhà sinh con đây?"
Bất thình lình bị hỏi dồn vào thế bí, Doãn Hạ căng thẳng vừa định mở miệng, liền bị anh tiếp lời nói thay cô.
"Chuyện con cái đương nhiên bọn con sẽ cố gắng, con cái là trời cho...cũng không nên quá gấp gáp!"
Trần Mỹ, mài càng cau chặt.
"Nếu không phải cô ta bất cẩn, thì năm sau nhà họ Tống đã có cháu ẩm bồng rồi!"
Tống Minh Vận, nhấp một ngụm trà thái độ cũng không khác Trần Mỹ là bao, chỉ là ông điềm tĩnh giữ ở trong lòng không muốn nói ra. Từ xuất thân, gia thế, thì Doãn Hạ lấy tư cách gì để xứng với con trai ông, nhà họ Tống phải có một đứa con dâu môn đăng hộ đối, có thể làm hậu thuẫn cho chồng mình. Giống như Triệu Mẫn Nhi vậy, ông và cả vợ đều thuận mắt trước cô gái này, gia đình họ Triệu lại là tập đoàn hùng mạnh tại Pháp, môn đăng hộ đối như vậy mới xứng đáng là bà Tống.
Triệu Mẫn Nhi, sớm đã nhìn ra nhà họ Tống không ưa Doãn Hạ, cho nên trong lòng liền mừng thầm. Cô thích Tống Dương Phàm đã lâu rồi, hai gia đình cô và anh cũng thường xuyên qua lại cho nên từ nhỏ cô cũng thường đến Tống gia, anh là người đàn ông ưu tú khiến bao phụ nữ ao ước. Chỉ tiếc là sau khi cô mười bảy tuổi, đã phải sang Pháp du học gia đình cô cũng kinh doanh ở bên đó, lúc nghe được tin anh kết hôn cô thật lặp tức muốn trở về. Nhưng cha mẹ cô nhất quyết không cho, Triệu Mẫn Nhi ba năm sau mới hoàn thành xong kỳ học, lần này trở về chỉ muốn dành anh lại cho chính mình.
"Anh Phàm, anh có thể cho em qua nhà anh ở một thời gian không, em vừa mới về nước ở một mình thì nhàm chán chết mất!"
Thái độ của cô ta nũng nịu, ánh mắt nhìn anh mê ly chứa bao nhiêu nhu tình cô đều nhìn ra được. Cái loại ánh mắt sở hữu này, thực sự rất khác thường giống như là đố kỵ hoặc câm phẫn khi ai nấy cướp đi món đồ yêu thích của chính mình vậy.