Sửa đi sửa lại, Cho đến khi màn đêm buông xuống, Doãn Hạ mới đem tất cả tài liệu liên kết với con số thống kê, mới hoàn thành xong bản báo cáo. Cô thở dài, tay khẽ đóng laptop lại hiện giờ trong công ty chắc hẳn cũng chỉ còn mỗi mình cô. Lúc không để ý cô định đi ra khỏi phòng, thì đèn đột nhiên bị tắt không gian trở nên tối đen như mực thậm chí dơ năm ngón tay lên cũng chẳng thấy cái gì, có lẽ là do sự cố gì đó nên mới ngắt điện như vậy. Tuy có chút hoảng loạn vì không tìm được phương hướng ra ngoài, nhưng cũng không đến mức sợ cho đến khi đột ngột đυ.ng phải cái gì đó Doãn Hạ liền hét lớn.
"Á!"
Chân vì gấp gáp chạy mà va phải chân ghế khiến cô ngã trên nền gạch, cổ chân đau nhói khiến cô chảy cả nước mắt. Đột nhiên có thứ gì đó mền mền chạm vào người cô, Doãn Hạ bị doạ đến xanh mét cả mặt cô quơ tay loạn xạ mà hét to.
"Á...là ai, đừng đυ.ng vào tôi!"
"Doãn Hạ, em sợ cái gì? Là tôi đây."
Lúc người nào đó lên tiếng cô mới nhận ra đó là giọng của Tống Dương Phàm, tay đang quơ loạn xạ cũng thu lại.
"A!"
Doãn Hạ, khẽ rên một tiếng cổ chân truyền đến cảm giác đau, lúc nãy rõ ràng đập vào chân ghế rát mạnh, có lẽ là bong gân rồi.
"Đau lắm sao?"
Tống Dương Phàm, ở trong bóng đêm cũng không nhìn thấy được phản ứng của cô, chỉ dựa vào cảm giác mà dò hỏi.
"Rất đau, chắc là bong gân rồi!"
Tống Dương Phàm, lo lắng anh đưa tay tìm kiếm vị trí cổ chân của cô, lúc bắt được cổ chân của Doãn Hạ động tác anh dịu dàng liền xoa nhẹ. Cảm giác quan tâm này khiến cô nhất thời không kịp thích ứng, ba năm qua anh trước sau lạnh nhạt đột nhiên hôm nay tại sao lại trở nên khác thường như vậy.
Đèn đúng lúc phát sáng, toàn khung cảnh sáng trưng, tay anh vẫn đang đặt ở cổ chân cô, bầu không khí nhất thời có chút nóng rực. Doãn Hạ, không được thổi mái liền muốn trốn tránh sự quan tâm khác thường của anh, cô cố gắng đứng dậy nhưng xém chút hại bản thân ngã thêm một lần nữa. Cũng may Tống Dương Phàm nhanh tay đỡ lấy cô, giọng anh vừa trách móc vừa dịu dàng.
"Chân sưng rồi, em còn muốn tự mình đi sao? Có mỗi cái ghế cũng không tránh được, đầu óc em thế nào vậy?"
Doãn Hạ, nhìn anh một cách khó hiểu.
"Anh không cần đỡ em, em tự mình đi được!"
Tống Dương Phàm, không nói thêm lời nào, cũng không báo trước liền bế cô lên.
"Anh làm gì vậy?"
"Đưa em đến bệnh viện!"
Cô kiên quyết khướt từ.
"Chỉ là vết thương nhỏ, anh không cần phải như vậy!"
Anh lạnh lùng chất vất, hỏi ngược lại cô.
"Với em như thế nào mới gọi là vết thương lớn hả?"
Câu hỏi này, cô đành bất lực chịu thua cô không có câu trả lời, anh liền dứt khoát bế cô đi ra khỏi phòng. Trên đường đến bệnh viện, xe anh di chuyển chậm rãi, cô ở một bên chỉ âm thầm quan sát nhất cử nhất động của anh, dáng vẻ hôm nay của anh đặc biệc ôn nhu hơn hẳn. Doãn Hạ, còn tưởng hôm nay anh sẽ vì chuyện cô đuổi việc Lệ Dung mà chất vấn, cùng cô cãi nhau một trận, nhưng không ngờ thái độ của anh lại như vậy. Lúc đi ngang qua đoạn ngã tư, tính hiệu đèn đỏ khiến xe anh dừng ở một bên đường.
Lúc cô vẫn còn đang trong dòng suy nghĩ bâng quơ, thì anh lên tiếng.
"Em ở sau lưng anh âm thầm tự mình tìm đường lui, nghĩ cũng không nghĩ cùng thương lượng với anh! Doãn Hạ, em cảm thấy giữa chúng ta mối quan suốt thời gian qua rốt cuộc là cái gì, em không tin là anh có thể vì em mà đấu tranh với gia đình anh sao?"
Tống gia trên dưới đều không muốn anh kết hôn với cô, nhưng anh vẫn nhất quyết kết hôn đấy thôi. Cha, mẹ, anh không muốn anh sống cùng cô nhưng chẳng phải bọn họ cũng sống chung đến ba năm rồi sao? Cô không có lòng tin ở anh, nên cô mới tự mình tìm còn đường lui cho sau này.
"Anh nói cái gì vậy? Em không hiểu ý anh là gì."
Anh cười, ánh mắt mong lung nhìn vào gương chiếu hậu lơ đãng rơi xuống gương mặt xinh đẹp của cô.
"Em còn muốn nói dối, nếu như hôm nay không phải là cha đem mọi chuyện nói với anh, thì em sẽ định gạt anh đến khi nào nữa?"
Cha nói, là cha của cô sao?
Màn đêm yên tĩnh, không khí có chút yên bình, xe anh dừng bên một góc đường, đèn đường phản chiếu trên gương mặt anh. Thứ đọng lại chính là hơi thở nặng nhọc của anh, cô cuối đầu lòng bàn tay toát cả mồ hôi vì căng thẳng. Cô hít sâu vài ngụm lấy hơi, chuyện đi đến ngày hôm nay cô cũng muốn một lần cũng anh đối diện, trải lòng nói hết tâm tình của chính mình.
"Anh trước sau đều nghĩ em là loại phụ nữ tâm cơ, cho nên nếu em nói ra anh sẽ tin sao? Em thừa nhận bản thân thực sự không có lòng tin ở anh, vì cảm giác anh mang lại cho em nó thực sự không an toàn, chỉ là sự bất an khiến em mệt mỏi. Lúc anh ở trước mặt em tay ôm một người phụ nữ khác trong lòng, không phải là em không tức giận mà là anh không để tâm đến cảm giác của em thì em lấy tư cách gì tức giận, lúc anh không về nhà thậm chí là đi sớm về muộn em cũng không đủ tư cách gọi điện cằn nhằn vì anh từng nói vị trí bà Lôi của em trong mắt anh vốn không xem trọng...lúc anh hết lần này đến lần khác dằn vặt em..."
Những lời nói tiếp theo đều không thể thốt ra, vì đã bị nụ hôn của anh chặn lại. Khoé môi của cô khẽ động, nụ hôn của anh mang theo sự chiếm hữu, hơi thở có chút dồn dập. Doãn Hạ, bất ngờ khi bị anh hôn cô muốn lùi về sau tránh né liền bị cánh tay của anh chặt lại, anh cố định sau gáy cô nụ hôn càng lúc càng nóng rực càn quét khiến cô mơ hồ, cảm xúc dâng trào một cách khó tả. Tâm tư của cô như treo lơ lửng ở nơi nào đó, anh tham lam chiếm giữ hút hết vị ngọt trên môi cô, qua một lúc lâu mới chịu buông lỏng, Doãn Hạ mới thu lại dáng ngồi.
"Sau này, đừng tự mình giải quyết bất kỳ chuyện gì nữa...có chuyện gì cũng phải nói cùng anh, em không phải chỉ có một mình, em đã kết hôn rồi, em là bà Tống! Đừng quên thân phận hiện tại của chính mình."
Anh tiếp tục lái xe, Doãn Hạ bị chính những lời nói này của anh làm cho nội tâm cũng ấm áp hơn hẳn.
Xe di chuyển qua vài đoạn đường, liền dừng trước bệnh viện. Đây là bệnh viện do nhà họ Tống mở, lần trước cô nằm viện cũng là nằm ở đây.