Chương 12: Tác phong làm việc của cô

Tập Đoàn Tân Thời

Doãn Hạ, vẫn đến công ty nhưng thường lệ, vừa mới vào đã bắt tay làm việc, mắt cô nhìn chằm chằm vào máy tính, ánh sáng trên màn hình hắt ra, chiếu lên gương mặt điềm tĩnh của cô. Ánh mắt thay đổi trong chốc lát, khi nhìn vào bản báo cáo.

Cô ấn vào bộ đàm của công ty, giọng mang theo chút cộc cằn.

"Gọi thư ký Lệ đến cho tôi!"

Chỉ vài phút sau Lệ Dung đã đến, dáng điệu của cô ta luôn khiến người ta chán ghét, ngay cả Doãn Hạ cũng không mấy hài lòng.

"Trưởng phòng Hạ, không biết lại tìm tôi có việc gì?"

"Bản báo cáo lần trước tôi bảo cô sửa đâu!"

Nghe cô hỏi đến bản báo cáo Lệ Dung sắc mặt liền hiện rõ sự căng thẳng, thái độ mặc dù không cam tâm nhưng cũng chẳng thể làm được gì.

"Tôi, vẫn chưa làm xong!"

Doãn Hạ, lạnh lùng nhìn về phía cô ta.

"Hôm nay, là hạng cuối để nộp báo cáo số liệu...cô lại nói là chưa làm xong, rốt cuộc cô còn muốn làm ở công ty nữa không?"

Lệ Dung, có chút luống cuống khi đối mặt với ánh mắt sắc bén của Doãn Hạ, một lúc lâu sau mới ấp úng nói.



"Chỉ là một bản báo cáo, trưởng phòng Hạ sao cứ nhất quyết gây khó dễ cho tôi...chẳng phải lần trước tổng giám đốc cũng đã nói, chỉ là chuyển cỏn con thôi sao, có gì quan trọng chứ!"

Doãn Hạ, thư thái đứng lên khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt nghiêm khắc đậm ý không hài lòng nhìn cô ta.

"Lệ Vũ, cô đừng đem anh ấy ra để biện hộ, cô là cấp dưới của tôi xử hay phạt tôi đều sẽ dựa vào quy định của công ty!"

"Cô muốn đuổi tôi sao? Cô dám!"

Lệ Dung, hóng hách cãi cọ lớn tiếng với cô. Lửa giận trong mặt Doãn Hạ liền thu lại, từ tốn bấm vào bộ đàm.

"Tiêu Thanh, lên phòng gặp tôi một chút!"

"Vâng!"

Lúc Tiêu Thanh bước vào thấy bầu không khí giữa hai người phụ nữ, xem ra là vừa có một trận cãi cọ ở đây.

"Trưởng phòng Hạ, có chuyện gì cần dặn dò sao?"

"Thanh toán lương cho Lệ Dung, cả tiền bồi thường họp đồng, kết thúc công việc ngay ngày hôm nay cho cô ấy!"

Tiêu Thanh, thực sự hơi sững sờ, còn tưởng mình nghe lầm, nhìn qua Lệ Dung, sau lại quay về phía Doãn Hạ muốn hỏi lại lần nữa.



"Trưởng phòng Hạ...!"

Thấy Tiêu Thanh vẫn chưa hiểu thông cô liền lên tiếng khẳng định thêm một lần.

"Kết thúc họp đồng trong hôm nay, lập tức thi hành!"

Gương mặt Lệ Dung thể hiện rõ sự bất mãn, ánh mắt cũng tràn đầy ý đối địch.

"Trưởng phòng Hạ, cô dựa vào cái gì để đuổi việc tôi...người tuyển dụng tôi là tổng giám đốc, anh ấy mới có quyền quyết định tôi đi hay ở!"

Doãn Hạ, khôi phục vẻ điềm tĩnh thường ngày, thong thả lên tiếng.

"Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ cho tổng giám đốc một câu trả lời thoã đáng...à không, là chồng của tôi, tôi tự biết sẽ giải thích với anh ấy như thế nào!"

Lệ Vũ, mặt mũi tối sầm, bàn tay co lại thành nắm đấm, một lời cũng không nói, phẫn nộ rời khỏi phòng làm việc của Doãn Hạ. Bóng dáng của Lệ Dung mất hút sau cánh cửa, Doãn Hạ mới khẽ thở dài, lắc đầu, cầm lấy tập tài liệu trên bàn, cẩn thận giở ra xem. Sau đó rà soát lại toàn bộ con số trên máy tính, giờ phải xử lý chỗ lộn xộn này như thế nào cho ổn mới là mấu chốt.

Tiêu Thanh, bên cạnh liền lên tiếng.

"Trưởng phòng Hạ, nếu không còn việc gì nữa em xin phép được ra ngoài!"

"Em dời buổi thuyết trình dữ liệu sang ngày mai đi, tối nay chị sẽ tăng ca cố gắng sửa lại bản báo cáo này!"

Tiêu Thanh, gật đầu sau đó liền lui ra, đối với cách làm việc dứt khoát của cô Tiêu Thanh cũng không lấy làm bất ngờ, Doãn Hạ làm việc luôn có nguyên tắc riêng của chính mình. Cô cầu toàn như vậy, đã cho Lệ Dung một cơ hội sửa sai nhưng cô ta lại cố tình không sửa, Doãn Hạ tức giận cũng là chuyện dĩ nhiên.