Chương 2: Có lẽ hình như, đại khái là… Phải lòng một người
[Lần coi mặt thứ N trở về báo cáo kết quả]
Gấu hung bạo
Buổi tối, sau khi tua đi tua lại đoạn băng tường thuật sự việc, Hà Tâm My thấy cơn giận trong lòng đã sớm biến mất.
Từ năm ba đại học, cô đã lấy làm thích thú khi núp dưới vỏ bọc “Gấu hung bạo”, đóng vai bác sĩ phân tích tâm lý mặc áo ba lỗ trong một diễn đàn dành cho phái nữ trên trang web của tòa soạn báo Tế Thành. Chẳng nhớ từ bao giờ, cô bắt đầu để ý đến một nickname hay bình luận là “Shin mũi dài”. Tên đó hoàn toàn không giấu diếm thân phận đàn ông trên một diễn đàn phụ nữ, giúp mọi người phân tích vấn đề với những nhận xét thấu đáo và đặc sắc đến độ thấu tình đạt lý, đôi lúc kèm theo chút hóm hỉnh. Thỉnh thoảng còn có một vài người lên bình luận về một vấn đề nào đó còn nói: Đợi Shin đi, đợi cậu ấy chỉ cách cho.
Hà Tâm My ấn phím F5 để liên tục cập nhật, chỉ muốn xem phản ứng của cậu ta thế nào.
Ấn sắp tới 11 giờ đêm mà vẫn không thấy bóng dáng Shin mũi dài đâu, cô ngáp một hơi rồi
tắt máy.
Cuộc sống hàng ngày của Hà Tâm My đều được bắt đầu trên bàn cân điện tử.
Trước đây, cô bạn cùng phòng Ninh Tiểu Nhã vẫn thường dè bỉu: “Ai sáng dậy chẳng nhẹ một cân? Ngủ một đêm dậy nước không bốc hơi chắc? Sung sướиɠ cái nỗi gì?”
“Cậu thì biết cái gì? Cái này gọi là vấn đề tâm lý!”
“Lại còn vấn đề tâm lý? Gọi là tự lừa mình gạt người thì chính xác hơn.”
Đáng tiếc Ninh Tiểu Nhã – người vẫn thường tranh cái với cô từ cái vụn vặt tới cái to đùng – giờ đã làm vợ người ta, ở xa tít tận Thái Bình Dương bên kia. Ba Giai Tú Xuất đôi bờ cách trở, Hà Tâm My luôn ôm trong lòng nỗi buồn thảm chán chường.
Đánh răng xong đi ra, máy tính đã bật. Mấy comment mình gửi tối qua vẫn chưa bị trôi, trong lòng cô mừng thầm, ánh mắt vội lướt xuống. Quả nhiên:
… Trong lòng lờ mờ đoán rằng, có phải chị Gấu hung bạo dùng sự hung bạo của mình để làm chất xúc tác? Chị lớn hơn anh kia hai tuổi, càng phải khích lệ hơn nữa để giữ vững lòng tin của mình. Giả vờ giới thiệu bạn gái cho anh kia, giả vờ kích động ý chí chiến đấu muốn chinh phục của đối phương. Đương nhiên, cũng có khả năng đó đơn thuần chỉ là ý tốt. Nhưng dù thế nào, chị Gấu cũng đừng để bụng chuyện này. Giỏ nhà ai quai nhà nấy, nồi nào vung đó, nhất định sẽ có một cái quai và một cái vung thuộc về chị.
163L Shin mũi dài
Oh yeah!
Lúc ăn sáng do quá vui mừng, không cẩn thận quệt phải bơ lên bánh bao nênbị mẹ nện cho một cú vào tay.
“Sao lại thế? Ăn thêm một tí cũng không được ạ? Bố, rốt cuộc con có phải là con ruột của bố mẹ không?”
Ba cầm tờ báo, ậm ừ được hai tiếng chẳng buồn ngẩng đầu.
Tâm My vẫn muốn cự nự, nhưng đôi mắt to tròn của mẹ đã trợn ngược lên, “Không phải con ruột hả? Mẹ còn chưa đủ tốt với con sao? Ăn cho lắm vào rồi tay xoa bụng mồm gào lên đòi giảm cân là ai? Còn nữa, ông Hà, báo để đến chỗ làm đọc, ăn sớm một chút rồi còn đi làm.”
Bố Tâm My lúc này mới ngẩng đầu, “Giảm gì mà giảm, con gái tôi thế này là được rồi, châu tròn ngọc sáng, cái này gọi là phốp pháp.”
Hà Tâm My đứng lên chuẩn bị rửa tay rồi đi, nghe thấy câu nói đó không nhịn nổi, liền quay đầu hôn “chụt” lên má bố một cái: “Yêu bố nhất trên đời!”
Ba cô mặt thoáng đỏ, nhìn ánh mắt không tán thành của vợ, nói: “Mới sáng sớm đã mắng mỏ con rồi, tụt cả hứng đi làm thì làm thế nào?”
“Nếu nó làm tôi tụt ít thì tôi có ngày ngày mắng nó thế này không? Tôi không mệt chắc?”
Hà Tâm My đang rửa tay trong phòng bếp, nghe thấy câu chuyện của bố mẹ chỉ tủm tỉm cười. Trong nhà họ, mẹ quyền thế quen rồi, hai năm nay hình như là thời kỳ tiền mãn kinh, mẹ với bố càng lúc càng hợp nhau.
“Nhà cô giống như một quả trứng, mẹ cô là vỏ ngoài cứng cáp, ba cô là lòng trắng, còn cô chính là lòng đỏ ở giữa được bảo vệ rất cẩn thận.”
Là ai nói vậy?
Nhớ ra rồi, là lão Tống.
Nghe hình tượng đấy chứ.
Vừa nghĩ tới lời của lão Tống, mẹ cô ở ngoài đã hỏi: “Tối qua đi gặp ai thế? Cũng không thấy lái xe về.”
“Ông Tống!”
“Nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là thầy Tống. Người ta là đồng nghiệp của bố con, nhưng rất biết tôn trọng người lớn, kêu mẹ một tiếng cô, tính ra cũng là bậc trưởng bối của con, Tâm My…”
“Biết rồi, đấy là con tiện mồm gọi thế thôi.”
“Thế con suốt này gọi ông Tống ông Tống hả? Chẳng ra sao cả, ai không biết lại nghi ngờ về gia giáo nhà mình. Còn nữa, đừng có hơi tí là mang phiền đến cho người khác…”
Hà Tâm My lườm nguýt, “Mẹ, mẹ còn chưa đi làm ạ? Con sắp đi rồi, xe ga con để ở tòa soạn chưa lái về, giờ phải đi xe buýt nè.”
“Đời chút”, mẹ đuổi theo ra đến cửa, lúc này cô đang thay giày: “Chủ nhật đừng hẹn ai, về nhà ăn cơm. Dì Mã đưa con gái đến Tế Thành.”
Hà Tâm My dừng bước, lấy làm lạ hỏi: “Dì Mã nào? À, con biết rồi, bạn học cũ của mẹ. Mẹ, cái này con cũng không chắc lắm, nhỡ tòa soạn đột xuất có việc gấp thì sao?”
“Mẹ nhắc lại một lần nữa, nếu có việc thật bỏ được thì bỏ. Dì Mã con một hai năm mới đến một lần, con gái dì ấy thi công chức, lần đầu thi viết, lần này là vấn đáp. Chắc phải ở nhà mình một thời gian, tuổi tác hai đứa cũng ngang nhau, nhân dịp này thử kết bạn với nhau xem sao.”
Hà Tâm My gật đầu, lúc đi ra cửa còn thấy mẹ đứng phía sau thở dài, làu bàu với bố: “Con gái nhà người ta sao lại sáng lạn như thế, con nhà mình…”
Cô khẽ khép cửa, đứng đợi ở cửa thang máy, trước cánh cửa bóng loáng soi rõ được mặt, rồi chun mũi nói: “Sáng lạn!”
Thời báo Tế Thành là tòa soạn báo lớn nhất nhì trong thành phố. Hồi đó mẹ Hà Tâm My phải đổ bao nhiêu công sức mới nhét được cô vào nhóm tin tức tài chính, tới giờ nhắc lại chuyện cũ bà vẫn ức mà giậm chân đấm ngực thùm thụp. Chẳng phải vì thứ gì khác, ai bảo bà khôn khéo mạnh vì gạo bạo vì tiền lại sinh ra đứa con gái hệt như ông bố mọt sách?
Lúc ấy Hà Tâm My lén xin vào nhóm tin tức xã hội, mẹ cô biết được, thiếu chút nữa đã từ mặt cô, Hà Tâm My hùng hồn nói: “Không thích là không thích, không hợp là không hợp. Con biết phóng viên và biên tập mảng tài chính đều rất giàu, thấy họ mua xe mới con cũng ghen nổ mắt lên chứ. Nhưng rõ ràng nhà đất không khởi sắc cổ phiếu thì rớt giá, thế mà lại phải nói nhà đất cũng sắp bán hết, cổ phiếu đang phi nước đại, đó chẳng phải lừa người sao? Không phải từ nhỏ mẹ luôn dạy con không được nói dối sao?”
Mẹ cô lấy khẩu chiến làm đòn tâm lý, bĩu môi dè bỉu. Trong nhà náo loạn mất một tuần, kế hoạch dọn ra ở riêng của Hà Tâm My cũng vì thế mà bị hoãn lại.
Ngồi trên chiếc xe buýt vắng tanh, nghĩ lại lời mẹ nói, thấy có phần khó chịu. Không biết phải làm gì, cô vốn chẳng có chí lớn, chỉ biết vui vẻ tận hưởng cuộc sống. Cả đời cô không thể theo đuổi được ước mơ của mẹ, cái gì mà vượt trội xuất sắc hơn người chứ. Đối với cô, chuyện đội quản lý thị trường bắt hàng quán, những vụ đâm xe liên hoàn còn thú vị hơn nhiều so với mấy con số chứng khoán và việc quan hệ với mấy tay tai to mặt lớn trong giới bất động sản hay ngân hàng.
Trở về tòa soạn, chẳng buồn uống nước, cô tự giác đứng ngay vị trí đầu trước ô làm việc.
Cuộc họp buổi sáng luôn là lúc để ông sếp trút hết những uất ức đau khổ khi phải sống quá lâu dưới chế độ nữ quyền của bà vợ, Hà Tâm My ra vẻ chăm chú lắng nghe ông ta nổi cơn thịnh nộ.
Tan họp có tiếng xì xầm bàn tán bên tai…
“Hôm nay ngày gì không biết, lại sắp nổi bão rồi…”
“Suỵt, nghe nói hôm qua bị sếp lớn quạt cho một trận, nói đặc san báo xuân tháng trước làm không được tốt lắm.”
“Cuộc sống của ông Đổng thật gian nan, đi làm thì bị sếp chèn ép, về nhà lại bị vợ đàn áp, đến lúc nào mới có thể vùng lên để chúng mình được thơm lây đây?”
“Suỵt, ngậm miệng!”
Biên tập viên Tiểu Đỗ kéo Tâm My sang một bên: “Hôm nay phải cực kỳ chú ý, đừng có để đυ.ng xe nữa đấy.”
“Không sao đâu, cả ngày hôm nay em ở ngoài. Xe buýt mới đổi tuyến nên hôm qua đã sắp xếp đâu vào đấy rồi.”
“Bài phỏng vấn tôi đã giúp cô, cái tính vô lo vô nghĩ của cô không thể nào sửa được.”
“Cám ơn nhé, chị Đỗ.”
“Tối qua coi mặt thế nào?”
Hà Tâm My lúng túng, có thể đừng hỏi những thứ không nên hỏi như thế không?
“Chẳng có gì, gặp phải một kẻ dở hơi.”
“Hả? Kể nghe xem nào?”
“Đợi chiều có thời gian từ từ em kể cho.”
Lúc này, tiếng điện thoại và tiếng người rì rầm bàn tán trong phòng làm việcđã vang lên không ngừng, cô rất thích không khí sôi sục này, nó khiến cả cơ thể cô như được truyền một nguồn cảm hứng bất tận.
Cố lên, Hà Tâm My! Ít ra mày cũng đang được làm việc mày thích!
Mảng tài chính là vị trí tốt trong tòa soạn nên có vô số người thèm muốn? Theo cách nghĩ của phu nhân họ Hà và đa số mọi người thì lăn lộn dăm ba năm ngoài xã hội, sau khi trở thành một phóng viên nổi tiếng sẽ muốn nhà có nhà muốn xe có xe, hơn nữa được tiếp xúc với toàn những anh tài, tiền đồ theo đó cũng vô cùng tươi sáng.
Phải cái cô chỉ được chăng hay chớ.
Còn nhớ lần đầu tiên đi phỏng vấn, cô ngốc nghếch đến mức cứ thế đi thôi. Đến nơi thì thầy giáo phụ trách đưa cô đi bèn hỏi: “Không mang giấy bút sao?… Máy ghi âm cũng không có?”, sau cùng đành miễn cưỡng lắc đầu nói: “Vậy coi như đi chơi, về bổ sung cho tôi một bài viết.”
Còn có một lần, Hà Tâm My phải viết về một điều lệ mới được ban hành và đến tham dự lễ khánh thành ngân hàng. Lúc đó cô đứng trước cổng chính ngân hàng và chặn được thống đốc ngân hàng. Nhưng do chưa có kinh nghiệm nên đã nhận nhầm người, tưởng ông trưởng phòng béo núc là thống đốc mà gạt phăng ông thống đốc thật người gầy nhom sang một bên.
Nếu chỉ như thế thôi thì chẳng nói chuyện làm gì, nhưng điều khiến cô đau đầu nhất chính là bộ phận quảng cáo. Hàng tháng bộ phận phải có một bảng báo cáo, phía trên là thành tích cá nhân, cái đó gắn liền với lương thưởng. Năm đầu thực tập cô trốn một vòng, năm thứ hai miễn cưỡng tìm đến cô bạn Khinh My, sau đó quay lòng vòng thế nào lại bị lão Tống biết được, đến đây mới hoàn thành chỉ tiêu hòng thoát nạn. Năm nay, ngước lên nhìn trời… Tuy vào được tổ tin tức xã hội, nhiệm vụ ít đi rất nhiều, nhưng cô vẫn thấy gánh nặng đầy mình, chẳng dám lơ là dù chỉ một giây.
Đi ra từ công ty xe buýt, trên tay ôm một đống tài liệu và báo cáo, nhảy lên chiếc xe ga rồi phóng về tòa soạn. Tài liệu chỉnh sửa một chút là phải gửi ngay, chậm một chút thôi sẽ bị trực ban biên tập mắng xối xả một trận cho mà xem. Lúc bản thảo soạn xong cũng đã quá trưa, đang chuẩn bị xuống nhà tìm chỗ ăn tạm thì trông thấy trực ban biên tập vừa nghe điện thoại vừa đưa mắt nhìn về phòng làm như đang tìm kiếm gì đó, sau cùng ánh mắt lia thẳng về phía cô.
Mếu… Cơm trưa hết hy vọng rồi.
“Tiểu Hà, năm em tiểu học bị ngộ độc thức ăn tập thể, trong vòng mười phút cô phải tới bệnh viện thành phố. Nhớ phải nhanh mà chuẩn, nhất định phải hoàn thành mọi thứ trong chiều nay.”
“Vậy buổi chiều, tôi…”
“Cứ để đấy, tôi giao cho người khác làm.”
Ai bảo cô lỡ mất bữa trưa? Lúc này phòng làm việc chẳng còn mống nào, “thanh niên trai tráng” biến đâu mất hết nên chỉ mình cô bị tóm.
Hà Tâm My ừ một tiếng, xách chiếc túi lớn trên bàn, lần nữa lao ra khỏi phòng làm việc như lốc xoáy.
Chạy tới phòng cấp cứu bệnh viện thành phố, chẳng cần tìm cũng thấy hệ thống thu âm của đài truyền hình thành phố dây nhợ chằng chịt như cột điện. Chúi đầu vào đám đông ấy là may mắn lắm rồi. Đây cũng chính là lúc cô phát huy ưu thế thể hình của mình, chân trụ vững bả vai rộng, chen chúc xô đẩy, cả đám phóng viên nhiều như nước biển liền bị cô chẻ làm đôi.
“Nghe nói việc ngộ độc thực phẩm lần này là do bữa sáng chất lượng cao của căng tin trường không phù hợp với tiêu chuẩn vệ sinh, xin hỏi…”
“Xin hỏi cho con số chính xác…”
“Hiệu trưởng Lý, thái độ của Sở giáo dục thành phố như thế nào về việc ngộ độc thực phẩm lần này…”
Hiệu trưởng trường Ngũ Tiểu cùng cán bộ ngành giáo dục không trả lời nhiều. Hà Tâm My tay cầm máy ghi âm, mắt đảo tứ phía. Phòng cấp cứu ầm nhao nhao như ong vỡ tổ, trên hành lang đầy những em nhỏ mặc đồng phục đang được truyền nước, cùng các bậc phụ huynh nghe thấy tin cũng đang ùa tới.
Cô nhìn xung quanh dò tìm mục tiêu khả thi để công phá. Quả nhiên phát hiện thấy một người.
Từ trong đám người chen ra, cô quay người đi thẳng về phía cuối hàng lang. Một em gái nhỏ vẫn đang được truyền nước, gương mặt trắng bệch, người đứng bên cạnh hình như là mẹ em. Người phụ nữ trung niên cùng với đó phải thuộc tầng lớp dưới của xã hội thì mới dễ nói chuyện, đây chính là kinh nghiệm sau gần ba năm lăn lộn cô mới có được.
“Chào cô, đây là… vẫn chưa sắp xếp được phòng bệnh sao?”
Người phụ nữ cảnh giác nhìn Hà Tâm My một lượt, sau khi thấy ánh mắt đầy quan tâm của cô mới thả lỏng dần, “Phòng bệnh khoa Nội tầng sáu đã chật kín người, chúng tôi chưa tới lượt.”
“Chật kín rồi?” Điều đó có nghĩa con số thực tế nhiều hơn con số hai mươi người mà phía chính quyền công bố. Óc liên tưởng của Hà Tâm My chợt bay đi thật xa, “Chị muốn hỏi nhỏ em một chút, trong lớp em các bạn phải nhập viện có nhiều không?”
“Nhiều lắm, người tôi quen cũng đã có mấy cháu, khi nãy còn có em ôm bụng ngất xỉu trong nhà vệ sinh”, người phụ nữ trả lời giúp con gái.
“Vậy…”
“Cho hỏi cô làm gì vậy? Nếu không phải bệnh nhân thì xin mời đi cho, nếu không sẽ ảnh hưởng tới quá trình điều trị.”
Hà Tâm My mới nghe thấy câu đầu tiên đã thấy không hay, quay đầu lại nhìn thấy một người toàn thân khoác chiếc áo blouse trắng, cô giơ thẻ nhà báo ra trước được nửa chừng chưa kịp thu tay lại.
Bác sĩ trường Umeda? Irie Naoki? [Nhân vật bác sĩ tài hoa trong truyện tranh Nhật Bản]
Hà Tâm My, đại đa số người cưỡi bạch mã đại là Đường Tăng, nếu có cánh thì chắc chắn là người bay! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Bác sĩ còn có tên biếи ŧɦái Kurodo Akabane, ánh mắt Hà Tâm My chợt ánh lên.
Đây chính là cốt cách của Umeda rồi. Hà Tâm My ngốc nghếch lùi vào góc tường vả uất ức.
Ngậm cái miệng thúi của mày lại đi, trông thấy cả răng sâu ở tít trong kia kìa!
Hà Tâm My ngậm miệng, giả bộ điềm tĩnh.
“Tôi là Hà Tâm My phóng viên tờ Thời báo Tế Thành”, Cô đưa mắt nhìn tấm biển trước ngực anh ta (Bỏ mẹ! Có cơ bắp), “Bác sĩ Tôn, tôi chỉ thực thi trách nhiệm của mình mà thôi.”
“Vậy xin mời ra cửa rẽ trái, hiệu trưởng trường Ngũ Tiểu đang ở ngoài hành lang nhận phỏng vấn”, bác sĩ Tôn Gia Hạo hất đầu ra phía sau, giọng nói vô cùng hách dịch, “Đừng đứng ở cửa phòng cấp cứu ảnh hưởng tới công việc của chúng tôi.”
Tôi xin mà, đừng có hất tóc như quảng cáo dầu gội đầu thế được không?
“Bác sĩ Tôn, tôi chỉ xin anh ba phút thôi…”
Có vẻ như đối phương không nghe thấy cô nói, đi thẳng về phía trước.
Hà Tâm My giậm chân, đứng đằng sau nhất quyết, “Tôi chỉ muốn biết có phải đã chuẩn đoán chính xác là ngộ độc thực phẩm hay không, có bị truyền nhiễm và có phải dịch bệnh không, còn nữa Cục vệ sinh dịch tễ thành phố trước mắt…”
Đối phương dừng bước ngay cửa phòng cấp cứu, vẻ mặt điềm tĩnh hòa lẫn trong bầu không khí hỗn loạn trở nên vô cùng nổi bật, “Tôi chỉ là một vị bác sĩ nhỏ của khoa cấp cứu mà thôi, những câu hỏi của cô, tôi chỉ có thể trả lời chuẩn đoán chính xác là ngộ độc thực phẩm, còn việc truyền nhiễm và cái khác, cô phải hỏi người đại diện của Trung tâm khống chế dịch bệnh, còn động thái của thành phố cô hỏi tôi cũng chỉ lãng phí thời gian. Xin nhắc lại lần nữa, đừng làm phiền tới công việc của chúng tôi.”
“Cảm ơn.”
Hà Tâm My chỉ còn biết lắp bắp được một câu trước bộ dạng rất “cool” của anh ta.
Bác sĩ Umeda à, tôi tới phòng nội khoa tầng sáu xem một chút không vấn đề gì chứ? Còn nữa (nhìn ngón tay), cái này, làm sao mới có dũng cảm mở miệng hỏi số điện thoại anh bây giờ?
[Có lẽ, hình như, đại khái là… Phải lòng một người rồi, nhưng mà không hẳn, chưa chắc anh ấy còn nhận ra mình.]
Thưa các chị em, cần gấp tuyệt chiêu công phu cưa trai, các chị em xin nhiệt tình trả lời giùm. By Gấu hung bạo.