Đây đúng là vết dao cắt, nhưng một người tự cắt làm sao có thể gây ra một vết thương sâu và dài như vậy? Chắc chắn chuyện không đơn giản như cô nói. Mặc dù biết cô sẽ không nói thật nhưng MV vẫn hỏi, đây là do quá đau lòng, kìm không được nên bật thốt ra.
Nhìn vẻ mặt của MV như vậy NT nghĩ mình hoa mắt. Làm sao một người như hắn lại có thể tỏ ra đau lòng chỉ vì một vết thương nhỏ nhoi này? Thậm chí cô có cảm giác hắn còn đau đớn hơn cô rất nhiều, dường như đây là vết thương đang in trên tim hắn vậy. Lạ lùng hơn là theo ánh mắt của hắn như tràn ra một loại ấm áp, xoa dịu nỗi đau trên tay, khiến cho không còn cảm giác được sự đau đớn ở lòng bàn tay nữa mà chỉ có thể cảm nhận nhiệt độ trên bàn tay của MV đang chuyền sang cho cô. Rồi NT hốt hoảng trước cảm xúc của mình, hồi tỉnh lại, giật tay ra khỏi tay MV, nắm lấy tay mình, luống cuống trước thái độ đó, đáp:
- Tôi...tôi không sao.
- Vậy em đang làm gì? - MV cũng cảm nhận được sự luống cuống của cô, trong lòng vui mừng nhưng ngoài mặt tỏ ra không có gì hỏi.
- Đang nấu cơm. - NT trả lời theo phản xạ.
Nghe vậy mặt MV liền trầm xuống, âm lãnh hỏi:
- Với cái tay này sao? Những người khác đâu?
- Không thì ai nấu đây? Bố mẹ tôi có việc cần đi ra ngoài, không về nấu cơm được, anh tôi đi làm chưa về.
NT nhăn trán trả lời. Mọi người quan tâm cô nhiều lắm, bảo cô không cần nấu, cứ đợi mọi người về nấu, ăn muộn một chút cũng không sao, nhưng NT không muốn bố mẹ và anh đã đi làm vất vả rồi về còn phải nấu cơm để cho cô ở nhà ngồi chơi. Dù sao cũng chỉ là nấu cơm thôi mà, NT hoàn toàn có thể xoay xở được.
- Làm sao như vậy được? Tay của em cần tránh nước, nếu không rất dễ bị nhiễm trùng. - MV vội vàng ngắt lời. Cô bé này đúng là chẳng biết nghĩ đến bản thân mình.
- Không sao, tôi có thể làm, nhất định không dính nước.
NT mạnh mẽ nói, xong lại giật mình nhận ra từ nãy giờ vẫn ngoan ngoãn trả lời mọi câu hỏi của người đàn ông này. Tại sao cô phải trả lời hắn ta? Hắn ta làm gì mà như bộ dạng của ông chồng đang dạy dỗ cô vợ ngốc nghếch, bé nhỏ của mình vậy? Đột nhiên NT cứng đờ vì suy nghĩ này, mình vừa nghĩ gì vậy? " vợ bé nhỏ", " chồng". Mình điên rồi sao, làm sao có thể nghĩ cô và hắn là vợ chồng cơ chứ? Càng nghĩ càng oán hận bản thân, tức muốn độn thổ đến nơi. Không lẽ bị thương ở tay mà cũng bị chạy lên não khiến nó hoạt động rối loạn cho nên mới sản xuất ra những ý tưởng điên rồ như vậy?
Bực bội lắc mạnh đầu, sau đó NT với vẻ mặt khó chịu, trừng mắt hỏi lại MV:
- Vậy anh đến đây làm gì? Muốn gặp AD thì ra ngoài cổng mà đợi, con bé sang nhà hàng xóm chơi rồi. Chắc cũng sắp về. Còn bây giờ thì biến khỏi đây đi, tôi không rảnh đấu võ mồm với anh.
Nói xong NT cầm con dao lên định thái rau nhưng lưỡi dao chưa kịp đưa xuống thì đã bị một bàn tay to khỏe ngăn lại, nhanh chóng giành lấy con dao trong tay cô, thản nhiên cầm nốt cây bắp cải trong tay còn lại của NT thái từng lát mỏng, rất chuyên nghiệp như không có chuyện gì.
Lần này thì NT suýt lòi hai con mắt ra ngoài, nhìn người đàn ông mặc âu phục màu đen sang trọng nhưng lại đang thái rau trong bếp đầy thuần thục. Luỡi như bị thụt vào trong, không còn lời nào để nói, miệng thì suýt nữa bị trúng gió mà méo lệch sang một bên, mãi sau NT mới sực tỉnh, chỉ vào MV kinh hãi, lắp bắp nói:
- Anh...anh...làm..làm gì vậy?
- Thái rau. - MV tự nhiên phun ra hai chữ, tay vẫn không ngừng khiến NT trợn trắng mắt không tin nổi. Trong lòng anh như đang nhảy múa bởi bộ mặt hốt hoảng, sửng sốt há hộc miệng của NT, không ngờ cô lại đáng yêu như vậy. Quả thật đây là lần đầu tiên MV được chứng kiến cô như vậy, cho nên rất thích thú và hài lòng. Vì thì ra cô đã bắt đầu bỏ rơi bộ mặt lạnh lùng vô cảm của mình trước mặt anh.
Bất tỉnh một lúc mới hoàn hồn, NT lại lắp bắp hỏi:
- Nhưng...nhưng đây là việc của tôi. Anh có... bình thường không vậy? Đang yên đang lành chạy đến đây tranh giành nấu cơm với tôi là sao?
- Vậy thì sao? - MV mỉn cười nhìn NT hỏi, cô lại cứng miệng không biết trả lời ra sao? Gân cổ lên đáp:
- Thì sao? Đây là nhà tôi đó, anh nhìn kĩ đi.
- Ừ, anh biết. Anh không có bị mù hay bị mất trí nhớ nha.
MV ra vẻ ngây ngô trả lời, càng làm NT phát điên. Hắn ta lại còn cười, có biết chuyện này khủng khϊếp đến thế nào không? Sao lại thành ra thế này? NT thấy hoa mắt, chóng mặt quá, vò đầu bứt tóc hỏi lại:
- Anh có biết mình là ai không?
- Tất nhiên rồi. - MV vẫn thản nhiên trả lời như một cái máy, tay bắt đầu đặt chảo lên bếp.
- Vậy tại sao anh lại làm việc này? Anh phải biết rằng chúng ta không thân thiết như vậy? Mà tôi cũng không biết một công tử giàu có suốt đời cơm bưng nước rót như anh lại biết nấu cơm đấy?
NT khoanh tay trước ngược, cười khẩy, thách thức MV. Thấy vậy anh liền cười tươi đáp:
- Được thôi, lát sau em sẽ biết. Bây giờ thì ra ngoài nghỉ ngơi đi, tay em bị đau như vậy không giúp gì được cho anh đâu. Tiện thể cầm áo ra ngoài cho anh.
Anh dịu dàng dặn dò như một người chồng thực thụ đang cưng chiều vợ mình, vì vợ mà vào bếp. Thật ra đối với chuyện bếp núc MV cũng không xa lạ, hồi học đại học một năm anh có ở kí túc xá, tự nấu nướng giặt rũ giống như bao sinh viên khác. Anh muốn sống tự lập, trải nghiệm tất cả như mọi người, vì vậy tất nhiên là không nhờ sự giúp đỡ của gia đình rồi, cho nên loại việc này đâu làm khó được anh? MV cởϊ áσ vest đưa cho NT, không cần biết cô có chịu cầm hay không, trực tiếp dúi vào tay cô khiến cô chỉ có thể ấm ức nhận lấy, còn mình thì bắt đầu vén tay áo sơ mi màu trắng lên, bắt đầu việc nấu nướng. NT thấy vậy tức giận bĩu môi đáp:
- Không cần nói thì tôi cũng đi, đâu ai có ý định giúp anh chứ. Hừ.
Sau đó NT dậm chân xoay người đi ra khỏi bếp, không thèm quan tâm đến anh muốn làm gì thì làm. MV ngẩn ngơ nhìn bóng dáng giận dỗi như trẻ con bỏ đi của NT mà cười vui vẻ, sau đó hít sâu một hơi bắt đầu lao vào làm việc hăng say.
Sau một tiếng đồng hồ, trên bàn ăn đã được bày sẵn một bữa ăn đơn giản, tươm tất gồm: bắp cải xào thịt, trứng ốp lát, sườn xào chua ngọt và canh cá rau tần, được bày trí đẹp mắt và hấp dẫn.
NT đang đứng bên cạnh trố mắt nhìn bàn thức ăn như thể đây không phải sự thật. Nhìn khói tỏa ra thơm ngào ngạt mùi thức ăn khiến cô phải nuốt nước bọt, bụng reo vang, bắt đầu nghi ngờ đây là do MV sai người mang tới hoặc biến ra.
MV đứng một bên thích thú nhìn vẻ mặt không thể tin được của NT mà cười trộm, càng thấy cô đáng yêu hơn. Nhìn chiếc miệng xinh xắn đang há ra vì kinh ngạc kia anh chỉ muốn cắn một ngụm, đôi má ửng hồng và ánh mắt long lanh thèm muốn nhìn đồ ăn trên bàn càng khiến anh muốn bước lên, nâng cằm cô để cô nhìn thẳng vào mình, rồi bẹo má cô, hôn cô ấu yếm. Chỉ có NT là không biết mình đang bị con sói xám nhấm nháp bằng ánh mắt, vẫn ngơ ngác như mất hồn trước bàn ăn mỹ vị. Thấy vậy MV bước đến gần cô cười hỏi:
- Thế nào? Không tệ chứ? - Anh nhếch mày nhìn cô.
Vẻ mặt ngư ông đắc ý của MV khiến NT vừa tức vừa buồn cười, ra vẻ hừ lạnh đáp:
- Có gì là giỏi giang đâu, chẳng qua là nhờ thực phẩm ngon thôi. Không có đồ nhà tôi làm sao anh làm được những món này?
- Đúng vậy, đúng vậy. Phải có cả hai người thì mới làm được có phải không? Vì vậy đây là thành quả của hai chúng ta kết hợp lại, anh nói đúng chứ?
MV vội vàng gật đầu, ánh mắt chứa ý cười trêu ghẹo NT khiến cô bỗng dưng thấy không được tự nhiên, quay đi líu lưỡi đáp:
- Anh...anh nói linh tinh. Tôi...tôi mới không thèm hợp tác với anh.
- Vậy...vậy là anh...anh hợp tác với em là được chứ gì. - MV không tha, bắt chước cách nói lắp của NT đáp lại.
Đến lúc này thì NT vừa ngượng vừa tức đến đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông này. Trong lòng âm thầm mắng hắn vô sỉ một trăm lần. Không ngờ người luôn đối đáp giỏi như cô cũng có lúc bị cứng lưỡi không nói được gì.
Hai người nhìn nhau chằm chằm, một người thì mắt bốc lửa, như muốn lồi to hơn còn một người thì cười vui vẻ như ăn được tiên đơn, tinh thần sảng khoái. Đúng lúc này mọi người trong gia đình NT về đến nơi, nhìn cảnh tượng trước mắt liền đồng loạt sững sờ, trố mắt nhìn nhau. Hai nhân vật chính thấy vậy, vội vàng quay đi, hắng giọng lấy lại tinh thần. NT thật xấu hổ muốn chết, khi không lại để hắn ta chơi mình một vố thất thố trước mặt mọi người trong nhà.
MV thấy bố mẹ NT về, liền thu lại vẻ cợt nhả vừa rồi, lễ phép chào hỏi:
- Hai bác mới đi làm về ạ.
Hai vợ chồng ông Tần bà Hoa thấy vậy luống cuống, không biết trả lời thế nào, chỉ có thể ậm ừ đáp:
- À...Ừ. Anh đến chơi?
- Vâng ạ, cháu đến thăm AD - MV nói vậy nhưng mắt lại liếc sang NT nhưng cô giả bộ như không nhìn thấy, sau đó quay lại nói tiếp - Bữa ăn đã sẵn sàng, mời hai bác vào ăn cơm ạ. Cháu cũng phải về rồi, không làm phiền mọi người nữa.
Nói xong anh định quay đi lấy áo, vợ chồng bà Hoa nghe vậy lại càng luống cuống, không biết nói sao. Chẳng lẽ lại để hắn ta về như vậy? Dù gì đến nhà cũng là khách, vì vậy ông bà liền nói:
- Vậy... nếu anh đã đến rồi, lại đúng giờ ăn thì ở lại ăn với chúng tôi một bữa cũng được.
Nghe được lời này, MV như mở cờ trong bụng, nhưng lại ra vẻ ngần ngại, liếc nhìn NT dò hỏi. Thấy vậy NT đành lên tiếng đáp:
- Anh muốn ở lại thì tùy, coi như trả công.... Nhưng tôi không biết liệu một đại thiếu gia như anh có ăn được bữa cơm đạm bạc, đơn sơ của gia đình chúng tôi hay không?
NT ra vẻ chua ngoa, châm chọc. MV lại tỏ ra như không hiểu, lập tức cười tươi đối bố mẹ cô đáp:
- Vâng, các bác đã nói thế thì cháu xin mạn phép ở lại ạ.
Nói xong liền quay sang nhướn mày với NT khiến cô bực mình, dùng khẩu hình nói với anh " Đồ mặt dày", MV vẫn mặt ngơ tai điếc. Nhân dịp bố mẹ NT đi vào trong phòng liền lập tức đến gần cô cười quái dị, NT nổi gai ốc lui lại, run run giọng hỏi:
- Làm gì? Anh cười cái gì chứ? - Cô nhăm mặt, trừng mắt nhìn MV, tên này có bị điên không? Suốt cả buổi cứ có vẻ mặt cười tủm tỉm, đáng ghét này. Chẳng lẽ hôm nay là ngày phát bệnh của hắn như kiểu người sói cứ đến ngày trăng tròn là hiện nguyên hình cho nên đến nhà cô gây sự?
- Biết tại sao không? Tại vì....em đã bắt đầu nói với anh rất nhiều và biết tức giận với anh.
Sau đó MV vui vẻ bước vào trong nhà theo bố mẹ NT để lại cô ngây người đứng đó. Câu nói của anh đúng là làm cho NT sững sờ chết người, nó như là một tiếng sét đánh giữa bầu trời quang đãng, đầy nắng ấm.
Trên bàn ăn, mọi người đang ngồi quây quần bên nhau, khác mọi ngày một chút đó là hôm nay có thêm một cái ghế, một đôi đũa và một cái bát, đắc biệt là thêm một kẻ mặt dày, cao lớn đẹp trai ngồi cạnh NT khiến cô khó chịu. Mặc dù không muốn ngồi cạnh MV, nhưng hắn ta vẫn nhất quyết ngồi cạnh cô bằng được. Đúng là hôm nay hắn ta ăn nhầm thuốc cho nên mới có thể không biết xấu hổ mà bám cô như đỉa vậy. NT đau đầu liếc nhìn người bên cạnh đang ăn uống ngon lành, như thể đây là bữa cơm ngon nhất mà hắn ta được ăn.
Không khí trên bàn ăn rất bình thường, mọi người từ tốn ăn, chỉ có kẻ đáng ghét kia là ăn lấy ăn để, tay không ngừng gắp khiến ai cũng phải sững sờ. Một tổng tài cao quý, một cậu chủ trong gia đình giàu sang như hắn ta lại có bộ dạng ăn như kẻ chết đói năm bốn lăm sao? Ai cũng dừng mọi động tác há hốc mồm nhìn MV. Ngay cả ĐM, nổi tiếng tham ăn trong nhà cũng phải bàng hoàng, choáng váng trước hắn, miệng ngậm một đống cơm không khép lại được. Xem ra hôm nay anh cũng gặp đối thủ rồi.
MV không để ý đến ai, nhiệt tình ăn uống. Quả thật anh chưa bao giờ được hưởng không khí ấm cúng như vậy của bữa cơm gia đình, vì vậy mặc dù chỉ là những món ăn hết sức bình thường nhưng đối với anh lại vô cùng ngon miệng. Thức ăn vào miệng vừa ngọt vừa thơm như là thấm đầy vị của tình cảm ở bên trong. Đầu lưỡi anh như đang chạm đến tình cảm của mọi người, cảm xúc lâng lâng, khó nói thành lời.
Nhìn con gái và "vợ yêu" bên cạnh, MV thực xúc động muốn khóc nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. Anh gắp một miếng sườn xào ngon nhất vào bát AD, âu yếm nói:
- AD ăn nhiều cho chóng lớn nhé. Thức ăn chú làm ngon lắm đó.
Ai ngờ AD đang ăn thức ăn, bỗng thấy miếng sườn to trong bát mình liền dừng lại, ngước mắt lên nhìn anh rồi lại nhìn bát thức ăn trước mặt. Lát sau nhẹ nhàng đặt đũa xuống nói:
- Con ăn no rồi ạ.
Nói xong bèn đứng dậy đi ra ngoài khiến mọi người lại sửng sốt lần nữa, nhưng lần này có thêm cả MV tham dự. Đây là chuyện gì đang xảy ra? Sao hôm nay lại có nhiều chuyện lạ lùng đến vậy? Mọi người đưa mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì. NT cũng nhíu mày nhìn theo bóng lưng AD. Thường ngày con gái cô luôn rất ngoan ngoãn, sao tự dưng lại thành ra không có phép tắc như vậy? Nhìn nụ cười cứng đờ trên gương mặt MV và ánh mắt đầy sững sờ, tổn thương đau đớn khiến NT cũng không nỡ, tức giận định đứng dậy nhưng không may đã bị bàn tay anh ở dưới bàn nắm chặt, ngăn lại. NT quay đầu lại nhìn anh vẻ khó hiểu, MV không nói gì chỉ lắc đầu, ý không nên làm khó con. Vì vậy NT càng bực mình hơn, cô đã thương hại, bất bình thay cho hắn ta, chẳng qua là do thấy hắn yêu thương con hết mực, lại thêm là cha ruột của con gái cô cho nên cô không muốn con mình là đứa trẻ bất hiếu vì vậy mới giúp, nào ngờ hắn không biết điều lại còn làm như vậy. Được thôi, bà đây mặc kệ ngươi. Dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô.
Mọi người lại tiếp tục ăn uống, MV cũng vậy nhưng thức ăn trong miệng không còn mùi vị như lúc trước, anh cũng không thể ăn nhanh nữa.