Nói chuyện hăng hái đến quên cả thời gian, Lạc Hy nhận thấy đã gần tối, chợt nhớ đến Doãn Tư Thần vẫn còn đang họp liền đứng dậy tạm biệt Hi Phàm.
Thật xin lỗi, bây giờ tôi phải trở về rồi! Lần sau chúng ta nói tiếp nhé!
Ờ...nhưng...
Chưa kịp nói hết câu, cả thân thể Lạc Hy lao vụt ra ngoài nhe cơn gió, Âu Dương Hi Phàm đứng đó nhìn bóng hình xa dần của cô, ánh mắt hiện lên một tia thú vị cùng phức tạp. Không hiểu sao chỉ mới vừa nãy thôi, ý chí lại thôi thúc anh muốn giữ người con gái này lại bên mình lau hơn nữa, muốn hoàn toàn bao bọc , bảo vệ cô nhưng điều đó chua kịp hiện hữu được bao lâu đã bị anh dập tắt ngay tức khắc. Có lẽ cảm xúc ấy là do anh đã quá mong nhớ hình bóng thiếu nữ 18 tuổi thanh thuần, mạnh mẽ ấy đã khắc tạc trong trái tim anh mà chợt muốn biến cô thành người đó để lấp đầy khoảng trống lạnh giá mà thôi.
---------------------
Vừa bước ra khỏi phòng Âu Dương Hi Phàm, Lạc Hy nhanh chóng chạy xuống sảnh đợi, phát hiện xe của Doãn Tư Thần đã rời đi từ lúc nào. Chỉ còn lại một chiếc xe cùng tài xế đang đợi cô mà thôi. Lạc Hy thu hồi dáng vẻ hấp tấp ban nãy, từ từ bước đến chiếc xe, cất giọng có chút lo lắng hỏi người tài xế.
Chủ tịch đâu rồi?
Người tài xế vừa nhìn thấy Lạc Hy đến, vội cung kính mở cửa xe, dùng giọng đầy nghiêm túc nói.
Chủ tịch đã trở về biệt thự từ hai tiếng trước rồi ạ!
Lạc Hy không khỏi sửng sốt.
Sao! Từ hai tiếng trước rồi ư?
Vâng, chủ tịch bảo tôi ở đây đợi cô thăm quan xong sẽ đưa cô về.
Nghe đến đây, Lạc Hy thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng bản thân sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của Doãn Tư Thần , bây giờ thì không phải lo nữa rồi. Lạc Hy hồi phục tâm tình, bước vào xe đi thẳng về nhà. Trong lòng có chút ấm áo xen ngọt ngài khó tả, chẳng lẽ đây là cảm giác khi được người mình yêu quan tâm sao? Lạc hay nhè nhẹ đặt tay lên ngực, phát hiện tim đập liên hồi. Nụ cười mãn nguyện cùng ánh mắt trong suốt xinh đẹp ánh lên tia sáng khiến cô thêm phần yêu kiều. Chiếc xe chẳng mấy chốc dừng lại trước cửa biệt thự xa hoa, tọa lạc ngay chính giữa trung tâm khu vực dành riêng cho những con người danh giá. Màn đêm dần bao trùm lên cảnh vật, Lạc Hy mở cửa xe tiến vào trong. Khi bàn tay vừa đặt lên tay nắm cửa , chợt cô có cảm giác lạnh lẽo, u tối tỏa ra từ phía trong nhà. Cảm nhận được sự yên tĩnh đến đáng sợ, bóng đêm bao phủ càng làm nỗi lo của Lạc Hy dấy lên. Cô khẽ mở cánh cửa ra, bên trong toàn bộ đều là một màu đen huyền ảo, chỉ có một chiếc đèn vàng chiếu tội lên dáng vẻ cao ngạo tỏa ra sát khí lạnh lùng. Ánh mắt như mũi dao sắc nhọn xuyên qua bóng đêm hướng thẳng về phía cô. Lạc anh cố giữ bình tĩnh , vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vừa tiến lên một bước, ánh đèn từ khắp nơi sáng bừng lên khiến cô không khỏi giật mình. Tất cả người làm trong nhà đều tập trung ở phòng khách , ai cũng trong gương mặt lo lắng, sợ sệt vừa thấy Lạc Hy mở cửa, mọi ánh mắt ấy đều đổ dồn về phía cô khiến Lạc Hy bất giác bị đè nén đến khó chịu.
Em đã đi đâu?
Tiếng nói lạnh băng giống nghe thổi từ Bắc Cực về tạt thẳng vào tai làm cô lạnh sống lưng. Doãn Tư Thần ngồi ngay trên chiếc ghế sofa chính giữa, hai bàn tay đan vào nhau. Đôi mắt sắc bén quá mức lạnh lùng cùng tức giận khiến Lạc Hy dấy lên cảm giác bất an. Nhưng ko thể phủ nhận vóc dáng cùng khuôn mặt tuyệt mỹ của anh. Bộ âu phục Italy che khuất thân thể cao lớn, cường tráng. Đôi chân thon dài, rắn chắc vắt chéo sang một bên. Cả người toát ra vẻ lạnh băng cùng nguy hiểm. Thấy Lạc Hy vẫn đứng ngây ngốc ở cửa, đôi lông mày nhíu lại, giọng càng thêm phần uy hϊếp.
Trả lời tôi!
Tiếng quát lớn làm Lạc Hy bối rối phản ứng lại.
Tôi...tôi...
Nhận ra được sự sợ hãi lại thêm câu trả lời như vậy, Doãn Tư Thần gần như nộ khí bùng nổ, cho rằng cô đang giấu diếm anh. Thân hình cao lớn đứng dậy, lại gần cô, dùng bàn tay to lớn nâng khuôn mặt cô lên. Ánh mắt Lạc Hy nhìn trực diện vào con ngươi đầy sát khí, thâm Thuý của anh nhưng không thể nào đọc được ý tứ ẩn chứa trong đó.
Sao! Không trả lời nổi phải không? Em đúng là to gan. Tận dụng cơ hội tôi đang họp trốn đi vui vẻ cùng người đàn ông khác.
Lạc Hy bị lực bóp vào cằm khiến cảm giác đau đớn tràn đến lại cùng lời chất vẫn vô căn cứ ấy khiến lòng cô khó chịu vô cùng, cảm giác như bị tạt một gáo nước lạnh ngay khi đang còn trong mộng tưởng. Lạc hay hướng ánh nhìn kiên định nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ ấy.
Anh đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu, lúc đó tôi xuống tầng 1 thăm quan chút thôi mà, chẳng phải anh cũng biết rồi sao?
Doãn Tư Thần nhếch mép nở nụ cười giễu cợt tiến gần phía tai cô.
Tôi đương nhiên biết em đi thăm quan nhưng tôi lại không ngờ rằng em nhanh như vậy lại muốn leo lên giường người đàn ông khác.
Lạc Hy có thể cảm nhận rõ hơi thở đầy nam tính đang phả vào tai cô. Hương nước hoa dễ chịu chậm rãi vây lấy thân thể đầy đặn, nhỏ nhắn. Cảm giác thật dễ chịu nhưng lời anh vừa nói thì ngược lại đầy độc đoán làm Lạc Hy không khỏi chua xót. Chẳng lẽ từ trước đến giờ anh đều nghĩ cô là loại đàn bà phóng túng như vậy sao?
Ha...gì đây, Lạc Hy! Mày lại mộng tưởng quá xa vời rồi! Vẻ mặt cô giờ đây lộ rõ vẻ thất vọng và đơn độc. Doãn Tư Thần bắt gặp cảnh này, đôi mắt tối đi rất nhiều .
Cô đây là đang thất vọng sao?
Thất vọng vì không được ở bên người đàn ông đó!
Nghĩ đến đây, sự tức giận của anh bùng phát, bàn tay to lớn rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn, trực tiếp nắm chặt lấy tay cô kéo mạnh về phía trước theo hướng cầu thang. Đáng chết! Người phụ nữ này lộ vẻ bi thương khiến thân thể anh dấy lên khát vọng nguyên thủy nhất. Hành động đọt ngột cùng lục bóp đầy đau đớn. Đôi mắt Lạc Hy ngắn lệ, kinh sợ nhìn Doãn Tư Thần. Đôi môi không ngừng run rẩy.
Doãn Tư Thần, anh phát điên cái gì vậy? Mau buông tôi ra...
Anh vẫn mặc kệ sự phản kháng kịch liệt của cô. Ánh mắt càng thêm lạnh lùng kéo cô lên phòng đồng thời cất giọng lạnh lẽo ra lệnh.
Không có sự cho phép của tôi, không ai được phép lên lầu!