Bên trong nhà hàng nổi danh với món cá,
Ninh Thanh tò mò hỏi: “Anh Lãnh có hợp tác với công ty chúng tôi sao?”
Lãnh Khai Tễ ăn ngay nói thật: “Vẫn chưa, tiếp theo có triển khai hợp tác hay không còn phải đợi kết quả khảo sát tổng hợp.”
Ninh Thanh gật đầu: “Vậy anh cần khảo sát cho kỹ.” Cách làm của công ty này rất không tốt, Ninh Thanh cũng thường xuyên nghi ngờ sản phẩm của công ty mình rốt cuộc là có năng lực cạnh tranh hay không. Cô còn sinh ra buồn bực, công ty tệ hại này làm cách nào có thể mở lớn như vậy? Chẳng lẽ là bộ phận nghiên cứu phát minh và bộ phận sale làm việc giỏi đến vậy sao?
Ninh Thanh chưa từng đi tới các phòng ban khác, tất nhiên là không biết đáp án. Vì thế, cô cũng có một chút tiếc nuối nhỏ.
Lãnh Khai Tễ giả vờ lơ đãng hỏi: “Không biết cô Ninh có dự định gì đối với quy hoạch công việc của mình không?” Tuy rằng nơi này cách Bắc Kinh chỉ 5 tiếng đồng hồ ngồi xe, đi xe lửa cao tốc thì không đến 3 tiếng, nhưng dù sao mỗi người một nơi cũng không tiền tiện, Lãnh Khai Tễ hy vọng Ninh Thanh có thể đến Bắc Kinh phát triển.
Không hề biết người đối diện có tư tưởng chọc gậy bánh xe, Ninh Thanh nói: “Có chứ, nhưng cũng không biết kế hoạch phát triển nghề nghiệp của tôi có đúng không.” Lại nghĩ về phương diện này, Lãnh Khai Tễ hiểu biết hơn mình nhiều, Ninh Thanh hiếm khi có chút ngại ngùng, kể về dự định của mình: “Trước tiên tôi muốn lấy bằng thạc sĩ chuyên ngành luật, Mục tiêu của tôi là một trường ở Bắc Kinh, trong lúc đi học tôi sẽ chú ý các cơ hội tuyển dụng, tranh thủ sau khi tốt nghiệp thì có thể phát triển ở Bắc Kinh.”
Ngày thường không thể tâm sự chuyện này rất hay, giờ phút này cuối cùng cũng đã có thể nói ra một cách thành thật, Ninh Thanh cho rằng người đàn ông đối diện có nghe hết thì cũng không sao, dù sao chỉ cần mấy ngày nữa là hắn đã đi rồi.
Còn việc bản thân cô có thể ở lại Bắc Kinh hay không, Ninh Thanh còn chưa nghĩ nhiều đến như vậy. Dù sao cũng đã chứng kiến một công ty nhỏ lục đυ.c chướng khí mù mịt hằng ngày, Ninh Thanh chỉ muốn giúp sức phấn đấu mấy năm ở thành phố lớn, trong một công ty lớn, cho dù không có cách nào ở lại Bắc Kinh, thì ít nhất sau này nghĩ lại cũng sẽ không hối hận.
Còn lúc trước vì sao Ninh Thanh vừa mới tốt nghiệp đã không lựa chọn ở lại thành phố cấp 1? Là vì lúc đó cô vẫn chưa có sự bất mãn đối với công ty, cho rằng làm việc ở đâu cũng vậy, về thành phố cấp 3 quê nhà của mình là có thể yên ổn, đi làm về đã có nhà của mình, huống chi cô cũng không thể mua được một căn nhà riêng ở thành phố khác.
Bây giờ Ninh Thanh đã có chút hối hận vì sự lựa chọn của mình, ngay cả việc vì sao lúc trước còn học cấp 3 không cố gắng học cho giỏi cô cũng đã bắt đầu hối hận. Lúc cấp 3 tuổi còn nhỏ, Ninh Thanh cũng giống như đại đa số các bạn học, tuy biết rằng phải học tập thật tốt nhưng vẫn chưa ý thức được tầm quan trọng của việc này một cách rõ ràng. Ninh Thanh cũng có chút thông minh sáng dạ, căn bản cũng không tệ, vượt qua ba năm vui vẻ ở cấp 3 cuối cùng thành công thi đậu vào một trường bình thường.
Đến lúc tốt nghiệp đại học, Ninh Thanh mới phát hiện sinh viên tốt nghiệp đại học chỗ nào cũng có, ngành học giống nhau, khi ra trường sẽ không có bất kỳ năng lực cạnh tranh nào. Ninh Thanh đã từng nghĩ tới chuyện có nên tiếp tục học thạc sĩ hay không, nhưng điều kiện gia đình bình thường, trong lòng Ninh Thanh dù nhiều dù ít cũng có chút lo âu, vì thế cô càng muốn đi làm sớm hơn, giảm bớt gánh nặng cho gia đình. Vì thế giữa việc học thạc sĩ và đi làm, cô đã chọn đi làm.
Đi làm hai năm, cuối cùng Ninh Thanh cũng đã nhận ra: yên ổn thì chắc chắn là không thể, cũng không dựa vào bất kỳ ai được, bao gồm cả người thân của mình, rốt cuộc vẫn phải dựa vào bản thân. Nếu thực lực của mình không đủ thì trước mắt phải lựa chọn yên lặng, lỡ như xuất hiện nguy hiểm hoặc là xáo động gì, cũng chỉ có thể trơ mắt cảm nhận cảm giác bất lực.
Tiền lương tích cóp hai năm đi làm đã đủ để cho Ninh Thanh tự lo cho bản thân, bổ khuyết những gì mà mình còn thiếu, không cần phải dựa vào gia đình, đây cũng xem như là chuyện tốt duy nhất.
Nói đến đề tài này, suy nghĩ của Ninh Thanh càng đi càng xa, giống như đi vào một vùng đất thần tiên khác.
Trong lòng Lãnh Khai Tễ xoay chuyển, lời nói suýt chút nữa đã buộc miệng thốt ra, lại phải quay một vòng đè nén. Một người đàn ông xa lạ chỉ mới quen biết gần đây, đã tùy tiện mời con gái nhà người ta đến thành phố khác làm việc, đây rõ ràng là chuyện rất lỗ mãng đường đột, vốn không phải là việc mà một người đàn ông lịch thiệp nên làm.
Lãnh Khai Tễ yên lặng nghĩ trong lòng, nhắc nhở bản thân lần sau không được lỗ mãng như thế nữa.
Không khí nhất thời trở nên yên tĩnh, hai người đều đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cuối cùng là do Ninh Thanh hồi phục tinh thần lại trước, hoạt bát nói: “Bây giờ bản thân tôi cũng chưa biết sẽ như thế nào, chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi, tóm lại còn phải cố gắng rất nhiều!”
Lãnh Khai Tễ mỉm cười: “ Ừ.”
Do dự một chút, Lãnh Khai Tễ mới chủ động mở miệng: “Lần này tôi đến đây công việc cũng đã hoàn thành, hai ngày nữa tôi sẽ quay về.”
Đây cũng là điều mà Ninh Thanh đã đoán được trong lòng, chỉ là cô cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ thử thăm dò nói: “Thuận buồm xuôi gió chứ?”
Lãnh Khai Tễ bị cô chọc cười: “Một lúc nào đó nếu như cô muốn đến Bắc Kinh, thì có thể liên lạc với tôi. Tôi sẽ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho cô...” Hắn dừng một chút: “... Miễn phí.”
Ninh Thanh cảm thấy những lời này của hắn rất thú vị, quả thật đã nói trúng tim đen của cô, khiến cô cười không dứt: “Cảm ơn.”
Lãnh Khai Tễ đỏ mặt, lần này ngay cả Ninh Thanh cũng có thể nhận ra: “Không … không cần cảm ơn.”
Lãnh Khai Tễ lắp bắp giải thích: “Nhà tôi có mở một số khách sạn, cũng rất dễ sắp xếp, cô yên tâm.” Sau khi nói xong, hắn mới bất tri bất giác sợ Ninh Thanh hiểu lầm hắn là một tên khoe của, lập tức bối rối không biết phải làm sao.
Ninh Thanh cong môi cười, Lãnh Khai Tễ bị một câu “Cảm ơn” khiến cho khuôn mặt đỏ lên, khiến cho trong lòng cô cũng cảm thấy mềm mại một cách khó hiểu. Rõ ràng trong nhà hắn rất có tiền, hơn nữa còn đơn phương đưa ra đề nghị giúp đỡ, vậy mà khi nhận được sự biết ơn của người khác lại cảm thấy ngại ngùng...
Trái tim Ninh Thanh đột nhiên nhảy lên hai cái.
Lãnh Khai Tễ bị hiểu lầm nghe người khác cảm ơn thì sẽ xấu hổ:……
“Cô Ninh đã có bạn trai chưa?” Lãnh Khai Tễ một lần nữa giả vờ lơ đãng hỏi.
Ninh Thanh bật cười: “Vẫn chưa, tôi độc thân từ trong bụng mẹ.”
Lãnh Khai Tễ có chút giật mình: “Cô Ninh xinh đẹp, tính tình lại tốt như vậy, làm sao có thể độc thân cho đến giờ?”
Ninh Thanh nghe thấy rất vui vẻ: “Lúc đi học tôi là con ngoan trò giỏi, lúc nào cũng ghi tạc trong lòng rằng không được yêu sớm ha ha ha. Sau khi lên đại học rồi ra ngoài đi làm thì lại không có ý muốn yêu đương, chỉ muốn một mình đọc sách hoặc là xem phim gì đó...” Nói xong, bản thân cô cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Lãnh Khai Tễ có hơi vui mừng, nhưng cũng có chút âu sầu, thừa thắng xông lên: “Vậy bây giờ cô nghĩ thế nào? Có dự định yêu đương không?”
Được một anh chàng đẹp trai ưu tú như vậy hỏi về chuyện này, Ninh Thanh không nghĩ quá nhiều, bởi vì cô rất lý tính mà cảm thấy giữa hai người bọn họ sẽ không có khả năng phát triển, cho nên căn bản không nghĩ về phương diện này. Chỉ xem như bạn bè tùy tiện nói chuyện phiếm: “Không có.”
Nói đến đây, Ninh Thanh lại bất chợt nhớ tới công việc mệt mỏi của mình, thở dài một hơi: “Trước lập nghiệp sau thành gia. Sau khi kết hôn rồi thì sẽ không giống như độc thân, một người ăn no thì cả nhà không đói bụng được, mà cần phải suy nghĩ đến cảm nhận của đối phương, cả cảm nhận của con cái nữa, không thể giống như lúc độc thân có thể toàn tâm toàn ý phấn đấu cho sự nghiệp được.”
Lời này rất có lý, tâm trạng của Lãnh Khai Tễ giống như một ngọn núi băng hoả, một phần không nhịn được ảo tưởng về tương lai sau này sẽ có một gia đình với Ninh Thanh dựa theo lời nói của cô, một phần lại nhận rõ con đường theo đuổi vợ của mình còn rất xa xăm.
Hắn không muốn thay đổi suy nghĩ của Ninh Thanh, để đạt được mục đích riêng của hắn. Hắn chỉ muốn thực hiện nguyện vọng của Ninh Thanh, sau đó mới đến chính mình…
Chờ khi Ninh Thanh đã đạt được mục tiêu của mình, hẳn là có thể tiếp nhận hắn? Lãnh Khai Tễ nghĩ đến việc này một cách không chắc chắn…