Bữa tối hai người ăn rất vui vẻ.
Trong suốt bữa tối, Lãnh Khai Tễ càng quan sát càng thêm thích đối phương. Hắn có chút không thể xác định bản thân mình có vì cô gái này mà thần hồn điên đảo hay không. Hắn nghĩ có lẽ sẽ như vậy, nhưng lại xấu hổ không thừa nhận, chỉ cảm thấy đường đột như vậy sẽ mạo phạm đến cô.
Ninh Thanh đối diện với một khuôn mặt cảnh đẹp ý vui một đêm, ăn cua thịt ướp tương cực kỳ thơm ngon, tâm trạng vui vẻ vô cùng. Không khí từ các khách khứa ầm ĩ xung quanh, cũng như hơi nóng của các món ăn bốc lên, khiến cho khuôn mặt cô ửng đỏ, tất cả những khó chịu trong cuộc sống và công việc đều đã quên đi không còn lại gì, chỉ cảm thấy sinh lực tràn đầy, lại có nhiệt huyết đối diện với những khó khăn.
Ninh Thanh thoải mái uống một hớp Coca: Quả nhiên, các anh chàng đẹp trai lại còn làm việc tốt chính là của quý trong nhân gian.
Lãnh Khai Tễ đắm chìm trong ánh mắt và tinh thần phấn chấn của cô gái đối diện, lỗ tai không tự chủ được đỏ ửng lên. Hắn âm thầm cảm thấy may mắn rằng đèn ở đây không quá sáng, nếu không tâm tư của mình sẽ bị lộ mất thôi.
Sau khi ăn xong, Ninh Thanh và Lãnh Khai Tễ trao đổi phương thức liên lạc. Sắc trời đã tối, Lãnh Khai Tễ không thể lại mời cô gái nhỏ mới quen này đi nơi khác chơi được, sau khi đưa Ninh Thanh về nhà, quay trở lại khách sạn mà trong lòng cực kỳ luyến tiếc.
Tâm trạng Ninh Thanh rất tốt, nhảy nhót vào nhà, không hề chú ý tới ánh mắt lưu luyến phía sau.
Không giống với tâm trạng lưu luyến của Lãnh Khai Tễ, Ninh Thanh từ lúc bắt đầu đã xem sự gặp gỡ ngày hôm nay chỉ là một giấc mộng đẹp, để cô có thể trốn tránh hiện thực một lát, sau khi tỉnh mộng, cô sẽ dùng sự can đảm mà mình đã tìm thấy trong mơ, bồi dưỡng tinh thần thoải mái, một lần nữa xông vào trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày.
Không có chờ mong thì sẽ không có thất vọng.
Ninh Thanh, là một cô gái rất lý trí và xử sự khác người.
Số lần mà Lãnh Khai Tễ tìm cô nói chuyện cũng không nhiều, Ninh Thanh trả lời cũng tùy tâm trạng. Cho dù đối phương có làm tiểu công tử của một công ty lớn đi nữa thì cô cũng không quan tâm.
Hai người bọn họ vốn không ở cùng một thế giới, thỉnh thoảng gặp nhau thì được, nhưng sau này cũng sẽ không có bất kỳ tiếp xúc gì sâu sắc. Ninh Thanh nghĩ như vậy ở trong lòng.
Phía bên kia, Lãnh Khai Tễ không hề biết suy nghĩ bi quan về tương lai hai người của Ninh Thanh. Hắn chỉ sợ mình nói quá nhiều sẽ khiến cho Ninh Thanh chán ghét, cho nên mới cân nhắc từng câu từng chữ, muốn tìm một đề tài cũng phải mất nửa ngày thời gian, đương nhiên là tần suất trò chuyện không cao.
Hắn sắp phải về tổng bộ tập đoàn xử lý công việc, mấy ngày nay hắn muốn gặp lại Ninh Thanh một lần, ít nhất có thể khiến Ninh Thanh hiểu được tâm ý của hắn.
Lãnh Khai Tễ suy nghĩ cặn kẽ, bèn hạ quyết tâm.
——
Ninh Thanh vẫn phải chịu sự tra tấn trong công việc suốt một tuần sau đó. Khi mà nghiệp vụ chuyên môn không có tiến triển gì, các công ty có sở thích quan liêu sẽ có một điểm giống nhau, chính là đề ra vô số các loại hoạt động vô nghĩa.
Trong bộ phận của Ninh Thanh, sau khi chị Ngũ và anh Lý đi rồi, người chị em đồng nghiệp duy nhất cũng đã bị điều đi một cách khó hiểu, không có người mới vào, chỉ còn lại Ninh Thanh và anh Kiện cấp trên của cô làm hết tất cả các công việc của phòng ban.
Số lượng nhân viên bị giảm đi thì lượng công việc chỉ có nhiều lên chứ không ít, Ninh Thanh bị tra tấn một cách khó hiểu.
Đang lúc Ninh Thanh vùi đầu làm việc một cách khổ sở, vì một thông báo khiến người ta hộc máu được gửi tới.
Trên group WeChat công ty nhảy ra thông báo mới thứ nhất:
[ Các đồng nghiệp thân mến, thứ sáu chúng ta sẽ thi hùng biện. Tất cả các nhân viên đều phải tham gia, không được xin nghỉ. Tất cả các lãnh đạo đều sẽ đến dự. ]
Trong khoảnh khắc kia, Ninh Thanh cảm thấy thế giới này tràn đầy âm mưu.
Người như cô sợ nhất là gì? Hùng biện!
Ninh Thanh ngay cả liên hoan công ty còn không muốn tham gia đừng nói gì là thuyết trình hùng biện.
Công việc chuyên môn đã khiến cô không ngừng bận rộn, lại còn phải chuẩn bị cho trò thi hùng biện này nữa hay sao?!
Nhưng mà không tham gia thì không được. Trong một tuần này Ninh Thanh đều bận đến tối mặt tối mũi, cho đến sáng thứ sáu cô mới viết xong khung sườn cho bài hùng biện của mình.
Ninh Thanh quyết định dừng lại tại đây. Mặc cho các đồng nghiệp sau khi chuẩn bị cơm sườn còn phải chuẩn bị PPT, còn cô sẽ trực tiếp cầm đề cương này lên sân khấu.
Cuộc thi hùng biện rách nát này, còn phát một đoạn video gọi là khích lệ mọi người, người chủ trì tình cảm mãnh liệt dâng trào, nghĩ ra rất nhiều thứ đa dạng. Ninh Thanh chán nản đứng ở cuối hàng, chỉ muốn trốn chạy.
Thời gian hùng biện của một người là 5 phút, khi tất cả mọi người trong công ty đều đã nói xong cũng đã đến giờ tan sở. Lại nghe ông chủ nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Ninh Thanh mới được giải thoát, thật sự chào đón cuối tuần của mình.
Nhưng cũng không phải là sự chào đón hoàn hảo.
Bởi vì công ty ngoài ra thông báo toàn thể các nhân viên phải tăng ca.
Ninh Thanh:…
Tuy rằng cô đã quen với việc cuối tuần sẽ được gọi đi tăng ca, nhưng lần nào nhìn thấy thông báo này cũng muốn chết đi cho xong.
Thật ra mỗi lần tăng ca vào cuối tuần đều không có công việc gì để làm, trong thời gian làm việc cô đã xử lý mọi chuyện ổn thỏa, nhưng Ninh Thanh vẫn còn chưa có can đảm tiếp nhận chuyện bị đuổi việc. Nếu không nghe theo sự sắp xếp của công ty, nhất định sẽ bị người khác mách lẻo, ông chủ nhất định sẽ biết, khả năng bị sa thải rất cao.
Dù sao bây giờ tình hình kinh tế cũng không ổn định, Ninh Thanh không muốn vì những chuyện thế này mà bị sa thải, rồi phải đi tìm công việc khác một lần nữa.
Hoàn cảnh gia đình cũng không đủ để cô có thể làm việc tùy hứng.
Ninh Thanh còn trẻ, cũng biết kinh nghiệm làm việc của mình chưa nhiều, đi tìm việc một lần nữa sẽ không có năng lực cạnh tranh cao, đồng thời cô cũng không có năng lực thừa nhận áp lực tâm lý trong giai đoạn thất nghiệp.
Buồn bực ngơ ngẩn một lát, Ninh Thanh khởi động xe, lái về nhà.
Vừa về đến nhà, Ninh Thanh đã bổ nhào lên trên giường, chôn người vào trong chăn.
Phiền muộn đến mức sắp khóc lên…
Dùng cái gì để giải sầu bây giờ, chị có đi ngủ mà thôi.
Ninh Thanh không muốn bị công việc gây phiền não nữa, ngủ sớm một chút nghỉ ngơi dưỡng sức, lại bỏ lỡ tiếng chuông điện thoại reo lên.
Lãnh Khai Tễ nhìn màn hình WeChat một lúc lâu không có tin nhắn trả lời, liền có chút bối rối.
Ngày hôm sau, Ninh Thanh ngồi ngơ ngẩn ở trong văn phòng, không ngoài dự đoán lại là một ngày không có việc gì làm, Ninh Thanh uất ức không biết phải nói sao, chỉ có thể âm thầm rủa xả trong lòng: làm việc ở công ty như thế này, lâu ngày không điên mới là lạ.
Từ khi chị Ngũ, anh Lý, người chị em đồng nghiệp lần lượt ra đi, Ninh Thanh đã không có bạn bè nói chuyện linh tinh trong văn phòng nữa, có bất mãn gì chỉ có thể yên lặng mắng chửi trong lòng, trong mắt người khác thực sự cũng có chút đáng thương.
Ôi... Ninh Thanh lại đổi một tư thế khác, tiếp tục ngây người.
Được một lát, cảm giác tội ác bỗng dâng trào, Ninh Thanh âm thầm mở sách vở ra, lén lút ôn tập.
Điện thoại đặt ở bên cạnh không có động tĩnh gì, Ninh Thanh ngồi ngay ngắn, đọc sách suốt cả một buổi sáng, cho đến thời gian tan tầm vào buổi trưa, cô mới cất sách vào một chỗ kín đáo, bảo đảm anh Kiện sẽ không nhìn thấy, hoặc là cho dù anh ta có đi tìm vật dụng cũng sẽ không tình cờ phát hiện.
Ninh Thanh cầm chiếc điện thoại yên tĩnh suốt cả một buổi sáng của mình đến nhà ăn công ty.
Đây là một trong số ít những ai khá tốt ở công ty này: thức ăn ngon giá lại rẻ, Ninh Thanh rất ít khi ăn cơm ở bên ngoài hoặc là gọi cơm hộp.
Các đồng nghiệp cũng đã lục tục đi về hướng nhà ăn.
Ninh Thanh chán đến sắp chết, lững thững máy móc đi đến nhà anh. Lúc đi ngang qua quãng đường, Ninh Thanh nhìn thấy ông chủ lớn và ông chủ nhỏ của bọn họ dẫn theo bốn năm quản lý cấp cao, đang trò chuyện gì đó với một số khuôn mặt không quen biết, trong đó có một thân hình cao lớn, đưa lưng về phía cô trông có chút quen mắt.
Đám người tập trung ở trước cửa công ty, hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều nhân viên. Các đồng nghiệp đều nhìn sang phía bên kia, Ninh Thanh nghe thấy có người lắm chuyện, nói là khách hàng lớn đến tham quan.
Bởi vì khoảng cách khá xa, Ninh Thanh cũng không nhịn được rõ ràng. Tăng ca bất thình lình khiến tâm trạng của cô không tốt, cô không nhìn về bên kia nữa, chỉ tập trung cúi đầu ăn cho xong.
Nhưng đúng vào lúc này, Ninh Thanh lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp quen tai gọi mình: “Ninh Thanh!”
Không, không phải chứ? Ninh Thanh kinh ngạc quay đầu nhìn lại.