Chương 27

Vạn Bảo Bảo cảm thấy thân thể mình càng ngày càng nhẹ, cô dường như đã biến thành một luồng gió, nhanh chóng di chuyển trong căn phòng nhỏ tối tăm.

Bia ngắm nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, quỹ đạo hành động của nó dần đồng bộ với cô.

Không phải là do mục tiêu chậm lại, mà là cô đang nhanh hơn.

Đưa tay, vận công, thi pháp.

Chùm sáng vẫn luôn thẳng tắp bấy giờ bỗng nhiên có độ cong, phảng phất như được rót vào sinh mệnh, dựa vào tư thế di chuyển của Vạn Bảo Bảo, nó linh động bắn ra như bay.

Chùm sáng lấp lánh vẽ ra một đường cong thật lớn trên không trung, vững vàng bắn vào chính giữa bia ngắm.

Thành công rồi!

Đây không phải là do cô may mắn, Vạn Bảo Bảo biết mình trúng một lần tất sẽ trúng lần thứ hai.

Cho đến một ngày nào đó, bách phát bách trúng.

A Phiêu tỷ trên không trung lặng lẽ nhìn Vạn Bảo Bảo, trong con ngươi trong suốt nhưng thất thần, phản chiếu ra chùm sáng yếu ớt.

Ở giữa từng chùm sáng là Vạn Bảo Bảo trán nổi gân xanh đang cắn răng kiên trì luyện tập.

Không có chuyện một ngày sẽ luyện thành đạo pháp, nếu có thì cũng là lâu đài cát chịu không được gió mạnh thổi qua.

Cho dù có thiên phú cao hơn nữa cũng phải thiên chuy bách luyện mới có thể thành đại đạo.



Thứ rèn luyện không phải là thể lực nữa, mà là thần hồn.

Động tác của Vạn Bảo Bảo càng ngày càng nhẹ nhàng, ánh mắt càng ngày càng linh động, giơ tay nhấc chân tự có một cỗ pháp vận.



"Chít chít chít."

Chim chóc đậu trên cành cây xanh biếc, vươn đầu lắc lư trái phải, cúi người xuống mổ lông chim dưới cánh.

Vạn Bảo Bảo cong ngón chân, ở trên giường duỗi lưng một cái.

Mệt mỏi trên thân thể toàn bộ bị quét sạch, ngay cả da đầu cũng thoải mái.

Nếu không có trí nhớ luyện tập cả đêm, cô sẽ càng vui vẻ hơn.

Tiết học buổi sáng và luyện tập giống như thường lệ, khi Vạn Bảo Bảo thi triển chùm sáng hình cung ở sân diễn luyện, Bàng sư thúc hoàn toàn bị chấn kinh.

Đây là thiên phú cỡ nào?

Người khác khổ luyện mấy năm cũng chưa chắc có thể thi pháp thành thục như thế, thế mà Vạn Bảo Bảo chỉ là một tiểu đệ tử nhập tông chưa đến một năm.

Bàng sư thúc kích động vuốt chòm râu vốn đã không nhiều lắm của mình, trong lòng thầm nghĩ: Hắn nhất định phải để tông trưởng thu Vạn Bảo Bảo làm đồ đệ!

Quách Chi Sơn cách đó không xa vừa đố kỵ vừa tức giận.

Cô ta mang danh nữ nhi của Quách chân nhân, hơn nữa tư chất thượng thừa, từ nhỏ đã kiêu ngạo.



Là tu tiên nhị đại, cô ta khởi đầu sớm hơn người khác rất nhiều, cho nên trong lòng không thể để ý những tiểu đệ tử xuất thân hàn môn kia.

Cô ta còn từng khoe khoang với cha mình, mình nhất định sẽ là đệ tử chữ Phạp đầu tiên thông qua Thanh Mông Cảnh Nhị Thanh!

Trong đám tân đệ tử, người duy nhất có thể cùng cô ta tranh giành chỉ có Chu Linh, nhưng Chu Linh có một vài phương diện không quá linh quang, ngộ tính không đủ, bởi vậy Quách Chi Sơn luôn dẫn trước cô ấy một đoạn.

Mắt thấy cô ta lập tức sẽ đến Thanh Mông Cảnh Nhị Thanh, ai ngờ nửa đường nhảy ra một Vạn Bảo Bảo!

Nói đến Vạn Bảo Bảo, Quách Chi Sơn liền tức giận không có chỗ phát tiết.

Vạn Bảo Bảo thoạt nhìn ngu ngốc, bình thường đều giống như chưa tỉnh ngủ, trở về phòng ngã đầu liền ngủ không nói, lúc ăn cơm còn tích cực hơn bất kỳ ai.

Còn nhớ lúc tan học, Bàng sư thúc hỏi bọn họ tại sao phải tu tiên.

Đó đương nhiên là vì ngộ ra Thiên Đạo, trở thành một đại năng a!

Ai ngờ Vạn Bảo Bảo lại nói: "... Bởi vì không muốn đi vệ sinh."

Cho nên mới muốn sớm tích cốc.

Quách Chi Sơn: Quả thực hoang đường! Người như vậy làm sao có tư cách tu tiên?!

Nhưng một túi cơm như vậy, bỗng một ngày nào đó khai thông linh khiếu!

Quách Chi Sơn vì muốn được phụ thân khen ngợi mà mỗi ngày luyện tập đến đêm khuya, nhưng lại không hiệu quả bằng Vạn Bảo Bảo tự mình ngộ đạo!