Chương 15

Hôm nay cô phát huy siêu trình độ, khẳng định không liên quan gì đến bản thân cô. Mấy hôm trước còn ngắm bắn lên trời, không có đạo lý đột nhiên có thể bắn trúng hồng tâm.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có thể đem những dị thường này quy cho giấc mộng buổi tối.

Chẳng lẽ học tập Đạo Thủy Văn còn có thể đề cao đạo pháp?

Bên kia, Bàng sư thúc sau khi xem xong tất cả các đệ tử thi pháp, gọi tân đệ tử cùng phòng với Vạn Bảo Bảo là Tiểu Thuyền tới.

Bàng sư thúc hòa ái dò hỏi: "Bình thường ban đêm ngươi có nhìn thấy Vạn Bảo Bảo tu luyện không?"

Chẳng lẽ ban ngày Vạn Bảo Bảo bình thường, buổi tối trở về lén lút tu luyện?

Tiểu Thuyền suy nghĩ một chút, nói thật: "Vạn tỷ tỷ ngày thường không luyện tập, bình thường về phòng là ngủ."

Bởi vì chịu ảnh hưởng của Đạo Thủy Văn, Vạn Bảo Bảo quả thực sinh ra một cỗ chấp niệm đối với việc ngủ ngon, khi người khác còn đang điên cuồng luyện tập trong sân, cô đã sớm rửa mặt xong, ngã lên giường liền ngủ.

Bàng sư thúc: .. Không phải lén luyện tập, mà là thật sự không luyện a.

Không luyện còn có thể lợi hại như vậy, vậy chỉ có thể nói là thiên phú dị bẩm.



Vạn Bảo Bảo ngày thường rất chiếu cố Tiểu Thuyền, còn giúp cô ấy gấp chăn và lấy cơm.

Thấy Bàng sư thúc xụ mặt không nói lời nào, Tiểu Thuyền nhéo nhéo ngón tay, trong lòng có chút thấp thỏm. Sợ lời vừa rồi của mình khiến Vạn Bảo Bảo bị sư thúc quở trách, vội vàng nói: "Vạn tỷ tỷ ngày thường rất chăm sóc đệ tử, đệ tử có gì không hiểu, tỷ ấy đều kiên nhẫn giải đáp."

Thông thường chỉ giới hạn trong phạm vi sách vở... Về phần tứ chi, Vạn Bảo Bảo chưa bao giờ dám chỉ điểm bậy, sợ dạy hư người khác.

Thấy Tiểu Thuyền vẻ mặt lo lắng, Bàng sư thúc nở nụ cười: "Đừng sợ, sư thúc sẽ không trách phạt Vạn tỷ tỷ của ngươi. Được rồi, mau đi luyện tập đi."

Bàng sư thúc nghĩ thầm: Đệ tử Vạn Bảo Bảo này tính tình quả nhiên vô cùng lương thiện, ngay cả tiểu đệ tử vào tông môn không bao lâu cũng nói giúp cô.

Nhớ tới gần đây Viên tông trưởng sắp xuất quan, lần trước Viên tông trưởng thu đồ đệ còn là lúc Cừu Ương mới vừa vào tông môn.

Không biết lần này xuất quan có thu một đồ nhi nữa hay không? Thiên tư như Vạn Bảo Bảo cũng không thể lãng phí.

Vạn Bảo Bảo không biết Bàng sư thúc vì không muốn làm chậm trễ "mầm non tốt" này là cô, đã giúp cô tìm kiếm sư phụ.

Vạn Bảo Bảo vừa mới thi triển thân thủ, cả ngày đều nghĩ đến đạo pháp đột nhiên tiến mạnh của mình, chẳng những là thi pháp, buổi chiều lúc cô luyện tập thu pháp cũng tiến vào một cảnh giới mơ hồ nhưng kỳ diệu.

Bàng sư thúc gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn cô dần bắt đầu tỏa sáng.

Ngay cả lúc cô và Chu Linh uy chiêu, cô cũng cảm nhận được có chút bất đồng.



Nếu dựa theo tốc độ nguyên bản của cô, căn bản sẽ không nhìn được tốc độ ra chiêu của Chu Linh, mỗi lần đều là tránh thoát trong gang tấc. Nhưng hôm nay lại khác, cô có thể rõ ràng nhìn thấy góc độ mỗi lần ra chiêu của Chu Linh, thậm chí còn dự đoán được động tác của cô ấy.

Kỳ lạ, rất kỳ lạ.

Chu Linh là một người si mê đạo pháp, không quan tâm bạn tốt của mình bằng cách nào biến thành thiên tài, ngược lại vô cùng hăng hái cùng Vạn Bảo Bảo đánh nhau một canh giờ.

Cũng nhờ có Chu Linh mà Vạn Bảo Bảo mới cảm thấy thân thủ của mình quả thực một ngày ngàn dặm, được lợi rất nhiều.

Vạn Bảo Bảo mệt mỏi thở khò khè ăn cơm tối, trở lại trong phòng liền thấy Tiểu Thuyền nhìn mình muốn nói lại thôi.

Tiểu Thuyền lắp bắp, vẻ mặt muốn nói gì đó.

Vạn Bảo Bảo lau miệng, đi tới bên cạnh Tiểu Thuyền, tùy ý nói: "Hôm nay có mệt không?"

Tiểu Thuyền lắc đầu: "Không mệt, không bằng lúc ở nhà học võ với a công."

Không nhìn ra Tiểu Thuyền còn xuất thân từ một thế gia võ học.

Vạn Bảo Bảo gật đầu nói: "Vậy tắm rửa đi ngủ đi, ngày mai còn có tiết buổi sáng của Bàng sư thúc."