Chương 53: Quỷ nhảy

Ban đầu, cả nhóm đi khá nhanh, nhưng vì có Thượng Quan Nghi và Trường Lâm, tốc độ đi đường đã chậm lại không ít.

Thượng Quan Nghi và Trường Lâm thật sự không thích thứ lớn đang đeo trên người mình, họ hối hận vì đã tham lam mà ăn viên đan dược đó!

Dọc đường đi họ vẫn cẩn thận tìm kiếm bảo vật, cứ gặp thảo dược nào cũng nhét vào người, nhưng mục tiêu chính vẫn là tìm Thanh Hòa Thảo.

Vân Thất Thất nhìn hai người họ, bất lực thở dài, vì cái gì biến thành ra thế này, thiếu ăn một miếng không được à?

Đại sư huynh và nhị sư tỷ đang đi phía trước bỗng dừng lại.

“Phía trước có gì đó không ổn.” nhị sư tỷ mặt nghiêm túc, nàng đã ngửi thấy mùi hôi thối của xác chết!

Vân Thất Thất cũng ngửi thấy mùi này, cả nhóm từ từ lại gần nhau, phía trước không biết có gì nguy hiểm đang chờ họ.

Đại sư huynh và nhị sư tỷ đứng ở phía trước chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với bất cứ tình huống nào. Bóng dáng mờ ảo phía trước dần dần hiện rõ.

“Mẹ...!” Thượng Quan Nghi suýt nữa bật thốt ra lời chửi rủa: “Trước mặt chúng ta là cái thứ gì vậy?”

Một đám xác chết thối rữa, mặt mày thịt da nham nhở, xương trắng xen lẫn với thịt thối đang chầm chậm tiến về phía họ.

“Chạy mau!”

Cả bảy người quay đầu bỏ chạy, sắc mặt Thượng Quan Nghi trắng bệch. Hắn vẫn chưa quen với cơ thể hiện tại của mình, trong khi Trường Lâm đã thích nghi khá tốt sau một ngày.

Nhưng chạy với cơ thể này thật là khó chịu, Trường Lâm tháo đai lưng ra, buộc chặt quanh ngực.

Thượng Quan Nghi cũng bắt chước theo, Tiết Thần vừa chạy vừa nhìn hắn vụng về xử lý cảm thấy vội muốn chết.

“Để ta giúp!” Tiết Thần giật lấy mảnh vải trong tay Thượng Quan Nghi, vòng qua ngực hắn rồi siết mạnh về phía sau.

Thượng Quan Nghi bị siết đến mức trợn mắt trắng, “Nới... nới ra chút! Ta sắp không thở nổi rồi!”

Vân Thất Thất không chịu nổi nữa: “Hai người các ngươi đang làm cái gì thế? Bọn quái vật phía sau sắp đuổi kịp rồi!”

Sau một hồi điều chỉnh, cuối cùng Thượng Quan Nghi cũng tìm được độ siết vừa phải.

Đám xác chết ngừng đuổi khi cả nhóm chạy ra khỏi khu rừng nhỏ, có vẻ như chúng không thể ra khỏi khu vực này.

Vân Thất Thất ngửi thấy mùi hôi thối trong không khí, liền lấy ra vài viên đan dược chia cho mọi người, “Mọi người mau ăn cái này, không biết mùi này có độc không, nhưng cẩn thận vẫn hơn.”

Thượng Quan Nghi tìm chỗ ngồi xuống, nhìn Trường Lâm trông có vẻ thoải mái, hắn không thể hiểu nổi sao Trường Lâm không cảm thấy mệt.

“Trường Lâm sư huynh, ngươi không mệt à? Ngươi có thấy nặng không?”

Trường Lâm phẩy tay, nói: “Mệt chứ, nhưng quen rồi sẽ ổn thôi. Ngươi đừng nghĩ nhiều, không nghĩ thì sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn.”

Thượng Quan Nghi cúi đầu nhìn, hắn thật sự không có đủ ý chí như Trường Lâm.

Trong lúc họ nói chuyện, Tiết Thần đột nhiên chỉ tay về một hướng, run rẩy không nói nên lời.

Nhị sư tỷ thấy vậy tưởng hắn gặp chuyện gì, “Sư đệ, ngươi làm sao thế?”

Tiết Thần run rẩy chỉ về hướng đó, lắp bắp: “Có... có ma! Thân thể bọn chúng trong suốt, ở trong khu rừng nhỏ phía trước!”

Mọi người nhìn về phía khu rừng, quả nhiên thấy từng đốm lửa màu xanh u tối và vài bóng hình mờ ảo không rõ là người hay ma.

Nhìn kỹ thì đó chắc chắn không phải người, họ có làn da tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn, thân thể trong suốt đi lại một cách vô hồn.

Vân Thất Thất nhớ đến xác khô mà họ gặp tối qua, sao bí cảnh này toàn những thứ kỳ quái như vậy?

Nhưng sau khi giải quyết xác khô họ đã nhận được một bảo vật, có khi nào trong khu rừng này cũng có bảo vật không?

Vân Thất Thất nói ra suy nghĩ của mình: “Các ngươi có nghĩ nơi nguy hiểm hơn thì có khả năng có bảo vật không?”

Cả nhóm đều đồng ý, vậy thì chắc chắn trong khu rừng nhỏ này có bảo vật lớn!

“Có khi nào trong đó có Thanh Hòa Thảo không?” Thượng Quan Nghi liền bật dậy, ánh mắt đầy hy vọng, không ai nỡ phá tan kỳ vọng đó.

Vân Thất Thất không dám khẳng định, nhưng cũng không phủ nhận, “Có thể lắm, phải vào trong mới biết được.”

Tiết Thần đang nghĩ một điều, những thứ này trông như ma quỷ, âm tu như họ có khả năng kiểm soát chúng không?

Vấn đề là bây giờ họ không có linh lực, không biết khúc nhạc điều khiển linh hồn có tác dụng không. Dù sao cũng phải thử mới biết, hắn lấy cây tiêu ra, nhớ rằng Thất Thất đã từng dạy một khúc nhạc tên là "Bách Quỷ Dạ Hành."

Tiếng tiêu của Tiết Thần vang lên khiến mọi người giật mình. Thượng Quan Nghi bực tức đập vào hắn một cái, “Ngươi tự nhiên thổi tiêu làm gì? Ngay cả khi muốn điều khiển hồn ma, chúng ta cũng không có linh lực.”

Vân Thất Thất đột nhiên kéo hắn lại, “Nhìn kìa, hình như khúc nhạc này có tác dụng!”

Thật vậy, những linh hồn bắt đầu hành động đồng loạt, di chuyển theo nhịp điệu của tiếng tiêu.

Đại sư huynh ném một viên đá nhỏ về phía chúng nhưng chúng không phản ứng.

Vân Thất Thất cũng lấy cây kèn lên, "Bách Quỷ Dạ Hành" mà thiếu kèn thì sao được.

Tiếng kèn và tiêu phối hợp với nhau tạo nên giai điệu vừa ăn ý vừa quái dị, nhị sư tỷ và đại sư huynh cũng lấy sáo và đàn tỳ bà ra. Còn Thượng Quan Nghi, nhạc cụ của hắn không tiện lắm.

“Chúng ta thử tiến vào khu rừng, nếu không được thì lại chạy.” Đại sư huynh vừa gảy đàn vừa nói.

Hai kiếm tu chỉ có thể đứng bên cạnh vỗ tay, họ thật giỏi quá!

Lần này Tiết Thần đi đầu, Vân Thất Thất thổi một lúc rồi dừng lại, tiếng kèn của nàng quá mạnh, khiến đám linh hồn trở nên kích động.

“Thôi được rồi, ta không thổi nữa, để các ngươi lo.”

Vân Thất Thất nhận nhiệm vụ chăm sóc Thượng Quan Nghi, người hắn lúc này toát ra mùi sữa thơm lừng buộc nàng không ngừng lén nhìn hắn.

Thượng Quan Nghi kéo kín cổ áo, “Xin hãy chú ý ánh mắt của ngươi, ta là nam nhân.”

“Ồ.”

Tiết Thần thổi khúc "Bách Quỷ Dạ Hành" đầy vẻ phong tình, đến nỗi đại sư huynh và nhị sư tỷ đều bị lôi cuốn theo.

Trường Lâm và Tần Lạc xoa tai, không chịu nổi: “Chúng ta già rồi sao? Các âm tu giờ đều phát triển theo hướng này à?”

Tần Lạc còn đỡ, nhưng Trường Lâm cảm thấy như có một tên trộm sắc đang rình rập mình, vấn đề là hắn là nam nhân mà! Vậy tại sao hắn lại có cảm giác này chứ!

Những linh hồn phía trước bị ảnh hưởng bởi giai điệu bắt đầu uốn éo. Phải công nhận, họ uốn éo rất thành thạo, nhưng vấn đề là... khuôn mặt họ đều là khuôn mặt đàn ông, nên cảnh này thật một lời không nói hết!