Ôn Vân bất lực nhìn đám người vui mừng chạy đến chỗ Vạn Tam kia, ngươi lấy hai khối, ta lấy ba khối, thế nhưng đặt lên người nàng một ngàn linh thạch. Giá trị của nàng lập tức nước lên thì thuyền cũng lên.
Bỗng chốc tỷ lệ đặt cược của Ôn Vân lập tức vượt qua đám người xếp hạng thứ mười mấy kia. Có tu sĩ không hiểu nguyên nhân dò hỏi: “Ai đặt cho Ôn Vân kia thế? Chẳng lẽ ngươi không có đầu óc sao, có tiền cũng không nên tiêu loạn như vậy chứ, không thấy nàng ta không có tu vi à?”
“Ha ha, có lẽ nàng ta tự đặt để lấy mặt mũi đó mà.”
Bọn họ đều đến sau, không hề biết hôm qua chính là Ôn Vân phá giải trận pháp kia, nhưng dù biết thì cũng không có nghĩa bọn họ sẽ đặt Ôn Vân.
Không có tu vi thì dù có tinh thông trận pháp đến mức nào cũng không đánh lại người khác.
Ôn Vân không để ý những lời bàn tán này, nhưng các sư huynh thì giận tím mặt.
Mộng Nhiên sư tỷ liếc mắt trừng đám người nói chuyện đó, lưu loát rút kiếm ra, lướt qua đỉnh đầu bọn họ, dùng kiếm đưa túi trữ vật cho Vạn Tam.
“Trong này có 3000 linh thạch cực phẩm, ta đặt Ôn Vân!”
Chu sư huynh kinh ngạc: “Mộng Nhiên sư tỷ, sáng hôm nay ta đến vay tiền thì tỷ nói không có!”
Ánh mắt của Mộng Nhiên sư tỷ dần trở nên mơ hồ, giả vờ như không nghe thấy.
Người giấu tiền cũng không phải chỉ có một mình Mộng Nhiên sư tỷ.
Thẩm Tinh Hải luôn im lặng bỗng bước về phía trước, dùng vai đẩy hai người vừa cười nhạo Ôn Vân kia, ánh mắt hắn lạnh lùng như kiếm của hắn.
“Tránh ra, đừng cản đường!”
Hắn lấy một chồng linh thạch cực phẩm rồi trầm giọng nói: “Một ngàn linh thạch cực phẩm, ta cũng đặt Ôn Vân!”
Vài giây ngắn ngủi, Ôn Vân thế nhưng trở thành tuyển thủ đứng đầu.
Chu sư huynh nhìn tỷ lệ cược của nàng, vô cùng đau đớn nói: “Sao hai người bỗng nhiên đặt nhiều như vậy, đến lúc đó sao ta có thể kiếm lời mua hỏa thạch ngàn năm được! Kiếm của ta sao cường hóa được nữa!”
Thẩm Tinh Hải nhỏ giọng nói: “Đệ chỉ là không vừa mắt thái độ xem thường người khác của bọn họ.”
Chu Nhĩ Sùng vẫn đau lòng, nhưng không nói gì nữa, chỉ giữ chặt Ôn Vân rồi nói: “Ôn sư muội, đi, ta đi luyện kiếm với muội! Lần này muội chỉ được thắng, không được thua!”
Ôn Vân khẽ nhếch môi cười, trong lòng lại vô cùng ấm áp, khiến nàng không còn chút buồn ngủ nào.
“Được, lần này cho dù liều mạng thì ta nhất định sẽ thắng lợi để đem linh thạch về cho các huynh!”
Hình ảnh sư huynh muội thâm tình này thật cảm động, nhưng ở trong mắt người xem là…..
“Đám kiếm tu này đúng là chỉ có vũ lực hơn người, đầu óc thì đơn giản. Bọn họ thế nhưng chỉ vì mặt mũi mà tiêu phí mấy ngàn linh thạch!”
Đang lúc đám người Ôn Vân chuẩn bị rời đi thì một túi trữ vật bỗng nhiên xuất hiện trong tầm tay của Vạn Tam, trên đó có một tờ giấy ghi…….
“Đặt cược Ôn Vân, một vạn linh thạch cực phẩm.”
Vạn Tam ngạc nhiên nhìn dám linh thạch cực phẩm sáng rực rỡ kia, lặp lại lời này, giọng nói trở nên sắc nhọn: “Ông chủ thật hào phóng! Một vạn linh thạch cực phẩm, một trăm vạn chú đặt Ôn Vân thắng!”
Cái tên Ôn Vân lập tức lướt qua Khương Tứ, trở thành vị trí hàng đầu!
Đám người vô cùng kiếp sợ, ngay cả các sư huynh cũng có chút buồn bực, rốt cuộc là ai tinh mắt như vậy, thế nhưng theo chân bọn họ giật tiền.
Ôn Vân ngơ ngác quay đầu lại thì thấy Diệp Sơ Bạch đi ngược đám người, chậm rãi đi về phía nàng.