Ôn Vân cũng thăm dò nhìn xem. Cuốn sổ này có chút tương tự với cuốn sổ lão tổ tông Vạn gia cho nàng. Nhưng không tỉ mỉ bằng cuốn sổ mỏng kia, trên này chỉ viết tên môn phái của bọn họ, cùng mấy câu đơn giản liên quan đến thực lực của bọn họ mà thôi.
Mà thực lực của bọn họ cũng dựa theo suy nghĩ của nhiều người mà sắp xếp.
Thanh Lưu Kiếm Tông là có vũ lực mạnh nhất ba đại môn phái. Lần này đi tham gia luận kiếm cũng có vài người được xếp hạng đầu, nhưng đương nhiên không có Ôn Vân.
“Xếp hạng thứ nhất là Khương Tứ!”
Ngày hôm qua khi phá trận, Khương Tứ đã để lộ mũi nhọn của minh. Mười lăm đường đao uy chấn thiên hạ, lại thêm hắn có tu vi Kim Đan đỉnh kỳ cũng là cao nhất trong đám người dự thi, nên hắn xếp hàng đệ nhất cũng làm mọi người tâm phục khẩu phục.
“Đáng giận, năm nay thế nhưng kiếm tu chúng ta bị đám đao tu kia đè đầu! Ta không muốn đặt hắn!”
“À, xếp hạng thứ hai chính là Tạ sư đệ của chúng ta!”
Ôn Vân khẽ nhướng mày, cái tên xếp hạng hai đúng là Tạ Mịch An.
“Thanh Lưu Kiếm Tông, Tạ Mịch An, hai mươi tuổi, ấu tử Tạ gia, khi nhỏ vô danh, bỗng thành Kim Đan vang danh thiên hạ.”
Chỉ mấy chữ ít ỏi đã khái quát tất cả thanh danh địa vị từ trước đến nay của Tạ Mịch An. Hiện tại khắp thiên hạ không ai không biết thiếu niên thiên tài tuyệt diễm này.
Nàng như không có chuyện gì mà rũ mắt xuống, ánh mắt chợt lóe lên sát ý sắc bén.
Nhưng mà các sư huynh cũng không định đặt lên người Tạ Mịch An, thậm chí họ cũng chưa có ý định đặt người nhà mình.
Đối với chuyện này, họ giải thích như sau: “Linh ngọc của chúng ta không nhiều lắm, mấy người đứng trước này có cược thắng cũng không được bao nhiêu tiền, không đủ một lần sửa kiếm. Chi bằng đặt những người ở sau, nói không chừng có thể thắng một khoảng thật lớn đấy!”
“.......”
Trong lúc nhất thời, Ôn Vân không biết có nên khen bọn họ thông minh hay không.
Kết quả vừa lật cuốn sách kia, cái tên đừng hàng cuối cùng chính là “Ôn Vân.”
“Thanh Lưu Kiếm Tông, Ôn Vân, mười lăm tuổi, không tu vi, giỏi trận pháp.”
Nhóm kiếm tu lại ngẩng đầu nhìn về tỷ lệ đặt cược của Ôn Vân, sau đó mừng như điên nói: “Ôn sư muội, không ai đặt muội cả! Bây giờ tỷ lệ cược của muội là gấp 300 lần!”
Người khác vừa nhìn thấy Ôn Vân không tu vi thì dù có tâm lý muốn đặt hắc mã cũng sẽ không chọn nàng.
Nhưng đám kiếm tu Thanh Lưu Kiếm Tông không nghĩ như vậy. Bọn họ đã sớm chứng kiến thực lực đáng sợ của nàng ở tranh tài nội môn. Tất cả sư phụ của đám thân truyền đệ tử có ai là không phải cao thủ Hóa Thần kỳ? Bọn họ tất nhiên cũng biết Ôn Vân đã nắm giữ kiếm ý hóa hình trong truyền thuyết.
Đó là cực hạn của kiếm đạo trong truyền thuyết đó!
Lúc trước, Ôn sư muội vừa nắm giữ được kiếm ý hóa hình đã trực tiếp ném văng thiên kiêu đầu tiên của tông môn, Liễu sư tỷ. Bây giờ ngày nào nàng cũng gà chưa gáy sáng đã dậy luyện kiếm, chẳng phải uy lực sẽ mạnh hơn trước kia sao?
Ở trong mắt bọn họ, Ôn Vân thậm chí không hề thua kém Tạ sư đệ ở vị trí thứ hai kia!
Bởi vậy, bọn họ đang lên kế hoạch xem say khi phát tài nên tiêu xài thế nào…..
“Vậy chẳng phải là, nếu ta đặt Ôn sư muội thì sau cuộc luận kiếm là sẽ có thể mua khối minh thiết đúc lại ái kiếm của ta sao?”
“Ha ha ha, ta đã không thèm minh thiết nữa rồi, ta muốn mua một khối hỏa thạch ngàn năm đúc kiếm!”