Chương 43: Tiểu Cửu (2)

Sau khi vào đảo, các môn phái được dẫn đến ở các biệt viện khác nhau.

Đám người Thanh Lưu Kiếm Tông đi trên đường, ngoài người dẫn đoàn ra, những người khác đều ngẩng đầu nhìn ngắm cảnh tượng lãng mạn xung quanh.

Kiếm Tông có nhiều núi cao hiểm trở, cây cối đều là cổ thụ. Tuy cũng có hoa cỏ, nhưng đúng là vẫn kém xa so với đảo Xuy Tuyết được bao phủ bởi biển hoa này.

“Đảo Xuy Tuyết không có tuyết, nơi này bốn mùa đều như mùa xuân, khắp nơi đều là hoa anh đào. Mỗi khi gió thổi qua thì hoa anh đào sẽ tung bay, giống như bầu trời đầy tuyết, nên có thể là đảo Xuy Tuyết.”

Mộng Nhiên sư tỷ ôn hòa giải thích với mọi người.

“Các ngươi nhìn xem, trên cây đó có ánh sáng. Có lẽ người trên đảo Xuy Tuyết cố ý bày linh trận để ngắm hoa vào ban đêm, đúng là một ý tưởng hay.”

Cách giải thích này của Mộng Nhiên sư tỷ đã lấy được lòng đệ tử dẫn đường của đảo Xuy Tuyết. Đối phương mỉm cười đắc ý, nghĩ đám kiếm tu này cũng biết chút phong nhã…….

Ngay sau đó, mấy tên thẳng nam ở phía sau hắn ôm kiếm nhìn chằm chằm vài lần, sau đó mở miệng thô kệch khen….

“Đẹp.”

“Lợi hại.”

Sau đó, không còn sau đó.

Nếu muốn làm đám kiếm tu không có tình thú này làm thơ khen ngợi thì e cả đời này cũng đợi không được. Nhưng nếu đổi hoa thành kiếm, không chừng bọn họ có thể viết ra một cuốn "300 tập thơ tình giới Tu chân".

Mãi cho đến khi đệ tử đảo Xuy Tuyết đưa họ đến nơi dừng chân, sau đó rời đi thì Bao Tích Long sư huynh mới tò mò hỏi: “Vừa rồi trên đường đi không phải rất tốt sao? Sao ta thấy vừa rồi giống như chúng ta thiếu nợ hắn ta vậy?”

Ôn Vân hổ thẹn nói: “Nhất định là vừa rồi chúng ta quên giữ hắn ta ở lại ăn cơm!”

Mộng Nhiên sư tỷ nhìn các sư huynh muội không hiểu phong tình với ánh mắt tràn đầy phức tạp.

Ưu điểm của thiên tài là rất chuyện chú, nhưng khuyết điểm là quá mức chuyên chú. Trong việc không liên quan đến tu luyện, Ôn Vân đúng là không dùng quá nhiều đầu óc để suy nghĩ.

Buổi sáng đầu tiên sau khi đến đảo Xuy Tuyết, Ôn Vân che miệng ngáp liên tục. Nàng không bỏ được thói quen đã dưỡng thành mấy trăm năm nay, khuya hôm qua nàng lại lần mò nghiên cứu ma pháp.

Diệp Sơ Bạch quan sát bản vẽ mới trên giấy của nàng: “Đây là cái gì?”

“Trên đường đi ta phát hiện khắp đảo Xuy Tuyết đều là trận pháp.” Ôn Vân tùy tay chỉ vào bên đèn kia: “Ngươi xem, cái đèn này sẽ tự động tắt khi bình minh, trời sầm tối thì tự động sáng lên. Cái này cũng tương đồng với trận pháp ngoài cây anh đào kia. Còn nữa, mỗi phòng đều có trận pháp cách âm.”

Nàng lại kể ra vài cái, cuối cùng là hưng phấn bày trang giấy trong tay: “Tối hôm qua ta đã nghiên cứu tất cả trận pháp đó, đến lúc đó chúng ta có thể bố trí trên Thập Phong.”

Trận đạo có một quy định bất thành văn, đó là ai có thể giải được trận pháp thì có quyền sử dụng trận pháp đó. Chỉ là từ trước đến này đảo Xuy Tuyết quá gian xảo, luôn là bọn họ phá giải trận pháp của nhà khác rồi mang về đảo Xuy Tuyết. Bọn họ sao có thể ngờ ngờ có một ngày đám kiếm tu bọn họ coi thường sẽ dọn hết nhà bọn họ.

Trận pháp của hai thế giới có sự tương đồng nhưng cũng hoàn toàn khác nhau. Hiện tại Ôn Vân như chuột sa hũ gạo, cảm thấy rất mỹ mãn giải quyết mười mấy cái linh trận.