Thẩm Tinh Hải nhìn chằm chằm vào trận pháp ngôi sao sáu cánh quen thuộc kia, theo phản xạ che lấy ngực mình.
Nơi đó là tờ giấy lúc trước Ôn Vân tặng cho hắn, bên trên có vẽ đồ án tương tự như vậy.
Ở nơi xa thỉnh thoảng truyền đến các loại tạp âm phá trận, cơn gió tanh mặn ùa đến, mang theo tiếng sóng vỗ vào đá ngầm.
Thiếu nữ ngồi dưới đất kia lại như không nghe thấy, nàng chỉ nhíu mày, ngòi bút không ngừng vẽ ra những đường cong huyền ảo, rõ ràng không có linh lực chuyển động nhưng lại mang đến một các giác vô cùng huyền diệu.
Đôi tay trắng nõn sớm đã dính đầy mực, một tờ lại một tờ giấy bị ném ra.
Mặt trời trên đỉnh đầu cũng dần ngả về phía tây, ở đây ngoài Khương Tứ ra cũng không còn ai phá trận đi vào được nữa!
Trong chiều hoàng hôn u tối, sườn mặt tinh tế xinh đẹp của Ôn Vân phản chiếu trên mặt biển lặng gió.
“Vị trí của mặt trời tương ứng với vị trí của lửa, mặt trăng tương ứng với mực nước, sau đó đối chiếu hai ngôi sao….”
Ôn Vân lẩm bẩm nói, cuối cùng con ngươi khẽ co rút.
Nằng cầm bút, móc một cái, vẽ một cái, một điểm cuối cùng!
Chấm bút cuối cùng đã rơi xuống, nguyên tố ma pháp trong trời đất lập tức bị lôi kéo, chậm rãi ngưng tụ ở tờ giấy này….
Diệp Sơ Bạch nhìn thiếu nữ nhướng mày chấm bút, mái tóc tung bay trong buổi chiều tà, khóe môi nhếch lên, mỉm cười tùy ý mà kiêu ngạo.
Chỉ có hắn và nàng biết.
Nàng đã phá trận.
Trên tờ giấy mỏng manh kia là một ma trận siêu nhỏ.
Nguyên tố ma pháp trong trời đất đều bị thu hút về đây, hình thành một trận pháp hoàn toàn mới trên tờ giấy kia.
Ôn Vân vươn tay ấn xuống, một tấm màng chắn xuất hiện ngăn cản bàn tay nàng ở ngoài.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy sự kỳ lạ trong đó. Thẩm Tinh Hải mím môi vươn tay ra thử, hắn cũng bị một lá chắn đột nhiên xuất hiện chặn bàn tay. Tuy lá chắn này có sự khác biệt về kích cỡ, nhưng cảm giác này không hề thua kém linh trận ở ngoài đảo Xuy Tuyết kia!
Có người ngạc nhiên nói: “Ôn sư muội đã tạo ra một linh trận giống hệt cái kia!”
Không, đây không phải linh trận giống hệt, đây là tạo ra một trận pháp có công năng giống hệt linh trận kia!
“Mắt trận là trung tâm của mỗi trận pháp, muốn phá trận phải tìm ra vị trí của mắt trận trước, sau đó phá hủy nơi đó.”
Ôn Vân chậm rãi đứng dậy, đặt tờ giấy đã vẽ đầy trận pháp lên tay. Nàng híp hai mắt lại: “Cho nên tất cả trận pháp sư đều sẽ tìm cách che giấu mắt trận. Trận pháp sư này rất tinh ranh, nếu dùng cách phá trận thông thường để suy tính thì tuyệt đối không thể tìm ra vị trí chính xác, mà ngược lại còn vì mấy lần phá trận sai mà làm trận pháp dần khó thêm.”
Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn về đám tăng nhân Thiên Âm Tự ở nơi xa: “Bọn họ chính là ví dụ.”
Lúc đầu, đám khổ hạnh tăng La Hán Kim Thân kia va chạm vào linh trận thì còn có thể làm ra vết rách mờ nhạt, nhưng hiện tại thì càng lúc càng khó khăn.
Chú tiểu có gương mặt non nớt cầm đầu kia đã đâm đến mức đầu chảy đầy máu, nhưng bọn họ không vẫn không rũ ánh mắt thương xót, mà là không ngừng niệm kinh, không ngừng đâm vào lá chắn.
Chu Sùng Nhĩ sư huynh mờ mịt gãi đầu: “Ý của muội là, lúc này linh trận đã càng lúc càng khó phá sao? Vậy chúng ta phải làm gì mới đi vào được?”
“Tìm ra mắt trận, cùng nhau hợp sức phá nó là có thể đi vào.”