Chương 38: Kiếm tu, đao tu đều ngu ngốc như nhau (4)

Hắn vừa dứt lời, Phật tu bên kia đã thật sự chắp tay trước ngực, trần trụi dùng thân thể va chạm với lá chắn.

Ôn Vân tò mò hỏi: “Đao pháp của Khương gia không có gì có thể ngăn chặn, La Hán Kim Thân của Thiên Âm Tự là đao kiếm bất xâm. Vậy nếu Khương Tứ dùng đao chém bọn họ thì cuối cùng có chém được không?”

“.....” Diệp Sơ Bạch ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn nàng.

Ôn Vân che miệng ho nhẹ: “Ta không xem, ta đi giúp các sư huynh tìm cách phá trận.”

Trên vân thuyền, mọi người trong Thanh Lưu Kiếm Tông vẫn đang thảo luận xem nên phá trận như thế nào.

Bao Tích Long sư huynh vung kiếm nói: “Chúng ta là kiếm tu, không thể thua đám đao tu Khương gia kia. Chúng ta cũng chém nát trận pháp rồi đi vào!”

Ngay cả người thuộc chủ nghĩa ít nói như Thẩm Tinh Hải cũng không chịu nổi hệ tư tưởng này , hắn nhíu mày nhắc nhở: “Bao sư huynh, kiếm tu chúng ta theo đuổi là nhanh chứ không phải mạnh. Khương Tứ chém mười lăm đao mới làm vỡ một lỗ hổng nhỏ, chúng ta có khi dùng hoàn chỉnh một bộ kiếm pháp cũng không chém vỡ được.”

“Sư đệ nói có lý, vậy theo đệ chúng ta nên làm thế nào đây?”

Đối mặt với từng đôi mắt tò mò, Thẩm Tinh Hải lưu loát nói: “Đệ không biết.”

Mộng Nhiên sư tỷ do dự nói: “Tuy kiếm của chúng ta không có uy thế bằng đao, nhưng nếu mọi người cùng tập trung đâm vào, tuy không thể để tất cả mọi người cùng đi vào, nhưng cũng có thể đưa một hai người vào như Khương gia.”

Đề nghị này nhận được sự tán thành của mọi người. Thẩm Tinh Hải nghiêm túc nói: “Trong chúng ta thì kiếm pháp của Ôn Vân là tinh vi nhất, hay là để muội ấy đánh ra kiếm thứ nhất làm khởi đầu thuận lợi.”

“Được, Ôn sư muội mau đến…. Hả, Ôn sư muội ở đâu rồi?”

Ôn Vân đang đứng ở mép vân thuyền, vươn tay đυ.ng vào lá chắn vô hình kia.

Nàng chưa từng tu tập linh trận, nhưng nàng đã nghiên cứu ma trận hàng trăm năm rồi.

“Kiếm khí chạm vào nó đều không tiêu tán, mà như đã bị hít vào. Hơn nữa vừa rồi Khương Tứ chém vỡ nó xong cũng rất nhanh đã khôi phục về như ban đầu.”

Mái tóc của thiếu nữ bị gió thổi che khuất nửa gương mặt, nhưng nàng lại hồn nhiên không nhận ra, mà chỉ nghiêm túc cảm nhận trận pháp kỳ lạ phía trước, miệng không ngừng lẩm bẩm những điểm quan trọng.

“Hấp thụ linh lực tự chữa lành cho bản thân, cho nên trừ khi có thể một lần phá vỡ toàn bộ linh trận này, nếu không dù là công kích bằng cách gì thì ở trong mắt nó cũng đều là cung cấp linh lực ngược lại cho nó…..”

“Nếu ta đoán không sai thì đây chính là nguyên lý hoạt động của nó. Thú vị.”

Ôn Vân nâng tay lên, không quay đầu lại mà ra lệnh: “Lấy giấy bút cho ta!”

Các sư huynh ở phía sau đều ngẩn người, có vài người không hiểu gì: “Ôn sư muội….”

“Yên lặng!” Thẩm Tinh Hãi khẽ ngăn lại: “Ôn sư muội đang phá trận.”

Phá trận?

Thanh Lưu Kiếm Tông cũng có dạy trận pháp sao?

Dù trong lòng đều không dám tin, nhưng mọi người đều từng chứng kiến năng lực của nàng trong tranh tài nội môn, sâu thẳm trong đáy lòng vẫn rất tin tưởng tiểu sư muội nhỏ tuổi nhất này.

Mộng Nhiên sư tỷ vội tìm giấy bút và đưa lên, tất cả mọi người đều nín thở đứng cạnh nàng.

Trên vân thuyền, thiếu nữ đang chìm đắm vào thế giới của mình. Nàng ngồi trên mặt đất, tay trái đè lên trang giấy, tay phải cầm bút, nhanh chóng vẽ ra những ký hiệu không ai hiểu.