Đó là một ngàn linh ngọc cực phẩm đấy!
Hai vị sư huynh Chu Nhĩ Sùng và Bao Tích Long đều là người nóng tính, bọn họ táo bạo cười nói: “Chút trận pháp thôi mà, có gì phải sợ? Chúng ta ngự kiếm bay qua không phải là được rồi sao?”
Ngay cả Mộng Nhiên sư tỷ có vẻ ngoài dịu dàng cũng có tính cách giống như vậy, nàng ta nắm tay Ôn Vân: “Ôn sư muội đừng sợ, sư tỷ sẽ dẫn muội qua.”
Đám kiếm tu ăn mặc bạch sam mộc mạc đồng thời rút kiếm ra, trên vân thuyền bỗng chốc rực sáng lên mấy tia sáng tươi đẹp rực rỡ của mũi kiếm, thu hút ánh mắt của mấy môn phái khác gần đó.
Chu Nhĩ Sùng sư huynh là người lớn tuổi nhất, cũng là người có tu vi cao nhất. Hắn bay người lên, đạp kiếm xông về phía trước, theo sát phía sau là mấy vị đồng môn huynh đệ.
Nhưng khi bọn họ sắp bay đến đảo Xuy Tuyết thì một màng chắn vô hình chợt hiện lên. Kiếm của Chu Nhĩ Sùng chạm vào bức màng chắn đó như thể rơi xuống đầm lầy, không thể nhúc nhích được. Thậm chí kiếm khí trên thanh kiếm sắc bén của hắn cũng dần tan biến.
Mấy vị đệ tử khác có tu vi không bằng hắn thì khỏi phải nói, bọn họ cũng sôi nổi bại trận. Mọi người đành phải quay về Vân Thuyền tìm cách khác.
Trong đảo Xuy Tuyết, có mấy tên đệ tử đang cười mỉa mai nói: “Thật buồn cười, đám kiếm tu này thế nhưng dám coi thường trận pháp của đảo Xuy Tuyết chúng ta.”
“Ngu ngốc.” Ngồi phía trước chính là một thiếu niên có dáng vẻ khó mà phân biệt được là nam hay nữ. Hắn ta lười biếng mở mắt liếc nhìn qua rồi khịt mũi khinh thường.
Có người cười khẽ chỉ vào hướng khác: “Thiên sư đệ, đệ xem này, nếu nói ngu ngốc thì đám đao tu Khương gia kia còn ngu ngốc hơn đám kiếm tu kia nhiều.”
Thiên Lê Thâm khảy nhẹ trận bàn trong tay rồi chậm rãi nói: “Đều là đám không có đầu óc.”
Khương gia bên kia ồn ào cũng không kém gì Thanh Lưu Kiếm Tông.
Bọn họ là gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc, vũ lực chỉ đứng sau Thanh Lưu Kiếm Tông. Thập bát đao của Khương gia bọn họ cùng sánh vai với Thanh Vân kiếm pháp và Lưu Lam kiếm pháp của Thanh Lưu Kiếm Tông. Nghe nói mỗi đao đánh xuống đều là một chồng ám kình*, nếu liên tiếp chém mười tám đao là có thế phá núi, phá biển.
* Ám kình: tụ chân khí phát ra chiêu thức, có hiệu quả như thấm kính, bên ngoài bình thường nhưng bên trong vỡ nát.
Ôn Vân nằm bên mép vân thuyền nhìn đám nam tử cường tráng kia, cảm thán nói: “Cánh tay của bọn họ còn to hơn cả chân ta.”
Diệp Sơ Bạch đứng bên cạnh giải thích giúp nàng: “Đao pháp khác với kiếm pháp, thứ bọn họ theo đuổi chính là sức lực mạnh mẽ, cho nên cơ bắp sẽ đặc biệt cường tráng.”
Nàng nhìn chằm chằm vào dáng người nóng bóng của đám người Khương gia, gật đầu khen ngợi: “Đao tu đều rất anh tuấn.”
Diệp Sơ Bạch lạnh nhạt đáp lại: “Tu sĩ chỉ so tu vi, sao có thể xem mặt?”
Ôn Vân cười tủm tỉm đáp: “Ta có xem mặt đâu, ta là xem dáng người. Hơn nữa nếu xem mặt thì người đẹp nhất đang ở bên cạnh ta đây này, cần gì xem đám đao tu kia.”
Trong nháy mắt, nàng đã đổi mục tiêu, vung ma trượng Hỏa Sam lên, cười cong mắt nói: “Ngươi nhìn người chân dài khiêng thanh đao lớn nhất kia đi, hắn hẳn là Khương Tứ, thiếu chủ Khương gia trong cuốn sách kia.”
Giọng nói của Diệp Sơ Bạch đã lạnh lẽo đến cực điểm: “Ngươi đừng nhìn nữa, mau tìm cách phá trận đi.”