Ôn Vân lại mò mẫm bên trong, lần này nàng không sờ thấy hộp ngọc mà là một bộ y phục bạch y. Chẳng phải là chiếc váy nàng bỏ qua không mua đây sao?!
Nàng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn chằm chằm Diệp Sơ Bạch: “Sao cái váy này lại ở trong túi không gian?”
Diệp Sơ Bạch nhíu mày: “Không thích?”
Thích! Đương nhiên là thích rồi! Nhưng thích đến mấy cũng không thể trộm được!
Ôn Vân nuốt mấy lời này xuống. Nàng chỉ đơn giản nghĩ rằng hắn là kiếm linh nên không hiểu được đạo lý thế nhân. Sở dĩ vì nghĩ cho nàng nên mới trộm váy về.
Nàng uyển chuyển nói: “Ta rất thích. Cảm ơn ngươi. Có điều chúng ta không thể làm chuyện phạm pháp được. Bây giờ ta đi tìm mấy sư huynh mượn ít linh ngọc, chúng ta cùng nhau đi trả lại.”
Diệp Sơ Bạch sao có thể không nhìn ra hàm ý trong lời nàng nói: “Trước khi lấy đi ta đã để lại một trăm linh ngọc rồi.”
Hắn không keo kiệt giống ba đệ tử trong nhà, lấy ra một trăm khối linh ngọc cực phẩm vẫn dư sức.
Ôn Vân thoáng yên tâm, song lại lắc đầu nói: “Kiếm linh không thể so với tu sĩ. Ngươi tích góp cũng không dễ dàng, váy này quá quý giá, chúng ta vẫn nên mang trả thôi.”
Diệp Sơ Bạch cúi đầu nhìn nàng.
Nàng đối với người ngoài luôn là dáng vẻ lạnh lùng khó tiếp cận, nhưng ở với hắn thì lại đáng yêu thuần khiết như thế.
Cặp mắt sáng rực lên trừng hắn, rõ ràng là vô cùng thích cái váy kia nhưng lại săn sóc buông xuống.
Hắn bị nàng nhìn chằm chằm đến nỗi l*иg ngực cũng nóng lên, quay mặt đi không nhìn nữa: “Không cần. Ngươi đem khối gỗ kia chế thành ma trượng làm quà đáp lễ cho ta là được.” Nói rồi hắn lập tức chui vào Phượng Hoàng Mộc.
Ôn Vân đành từ bỏ, cẩn thận thu váy lại.
Váy mới xinh đẹp thế này nên mặc khi nào nhiều người mới hợp!
Rốt cuộc nàng vẫn cảm thấy bản thân chiếm tiện nghi của kiếm linh quá nhiều, nên mấy ngày tiếp theo Ôn Vân vẫn luôn ở lì trong phòng không ra, toàn tâm toàn ý làm ma trượng hệ quang cho hắn, mặc cho các sư huynh có nài nỉ thế nào cũng không đi luyện kiếm.
Ngày ma trượng hoàn thành, vân thuyền cũng từ từ dừng trên mặt biển.
Phía xa là một tiên đảo như ẩn như hiện.
Đảo Xuy Tuyết cuối cùng cũng tới rồi.
Đảo Xuy Tuyết là một hòn đảo, cũng là một môn phái. Nó là một trong ba đại môn phái tương tự như Thanh Lưu Kiếm Tông và Thiên Âm Tự.
Vân thuyền của Thanh Lưu Kiếm Tông chậm rãi bay về phía đảo, dưới đảo là một mảnh rừng hoa đào rậm rạp như tuyết, làm vân thuyền rất khó để tiến thêm.
Các đệ tử đều ngạc nhiên nói: “Sao lại không thể đi vào? Như vậy chúng ta ở thành Thanh Sơn tu luyện đều là uổng công sao?”
Tất cả đệ tử đều là người trẻ tuổi dưới một trăm tuổi, cũng là lần đầu tiên được tham gia luận kiếm, nên không ai biết đây là chuyện gì.
Ôn Vân đã từng xem trong cuốn sách mỏng do lão tổ tông nhà Vạn gia đưa, nàng nhỏ giọng giải thích: “Đảo Xuy Tuyết giỏi về trận pháp, chỉ sợ đây là thử thách dành cho các đệ tử của môn phái khác trước khi lên đảo.”
Mộng Nhiên sư tỷ cũng gật đầu nói: “Nghe nói lần trước tông môn chúng ta chủ trì luận kiếm cũng bày kiếm trận để các tu sĩ của tông môn khác đến phá giải.”
Nói ngắn gọn là mọi người là đều bước ra từ môn phái lớn, đều phải chém sạch sự kiêu ngạo của môn phái khác.
Tiếc là kiếm tu không giỏi trận pháp, nếu mọi người hiểu được chút ít thì cũng không đến mức tốn một ngàn linh ngọc mời người khác chế tạo trận pháp trên vân thuyền.