Chương 7: Đại sư huynh Lạc Bằng Kiêu

“Ò~ó~o!”

“Gâu gâu gâu!”

“Be~~be~~be!”

“Ẳng ẳng~~”

?

Mới vừa ra khỏi truyền tống trận, màng nhĩ của Ngự Đan Liên chấn động, nàng nhìn qua nơi phát ra âm thanh.

Chỉ nhìn thấy bên trong cung điện kim bích huy hoàng, có bốn đôi mắt đang nhìn chằm chằm nàng, vị khách không mời mà đến này.

Trong đó có một con gà, vừa rồi còn gáy o o.

Có một con dê, mới nãy kêu be be.

Có một con chó, sủa gâu gâu mới dừng.

Thêm một con chó nữa, kêu ẳng ẳng liên tục.

Cái quỷ gì vậy?

Cung điện này không phải là Thực đường à?

Sao lại nuôi một đám động vật ở đây?

Ánh mắt Ngự Đan Liên rơi xuống con gà có bộ lông đầy đủ màu sắc kia, bỗng nhiên nghĩ tới thịt Huyền Điểu vừa mới ăn xong.

Nàng bỗng nhiên ngộ ra.

Cung điện này hẳn là nơi dự trữ thức ăn rồi!

Cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng kẽo kẹt.

Ngự Đan Liên nhìn qua.

Một người với cái đầu bóng loáng bước vào.

Nhìn kỹ lại, là một soái ca đầu trọc.

Tuy rằng hắn không có tóc, nhưng dung mạo tuấn tú, ánh mắt từ bi, thân như bồ đề, trên môi treo lên nụ cười nhẹ nhàng, đi về phía nàng cũng nhịp nhàng chậm rãi.

Ánh mắt Ngự Đan Liên rơi vào quần áo trên người hắn, đồng phục của môn phái màu nguyệt bạch thêu viền bạc, chiếc áo cà sa đỏ vàng khoác ở bên ngoài, toàn thân toát ra hơi thở không màng thế sự.

“Huynh là…..Đại sư huynh”

Ngự Đan Liên có chút không xác định mở miệng.

Nếu ký ức của nguyên chủ không sai, thì ở bên trong Cửu Huyền Kiếm Môn không có phật tu mới đúng!

“Tiểu sư muội thật thông minh, ta là Đại sư huynh Lạc Bằng Kiêu, sư phụ để ta đưa đồ cho muội.”

Hắn đi tới cách chỗ Ngự Đan Liên đang đứng ba bước, giọng nói như tuyết trên núi cao, không nhiễm một hạt bụi.

Lạc Bằng Kiêu lấy ra một chiếc khóa trường mệnh nhỏ màu vàng xinh đẹp, kéo lấy sợi dây chuyền bạc xuống tới trước mặt Ngự Đan Liên.

“Đây là một túi không gian, đồ vật mà tông môn phát cho đều ở bên trong này, tiểu sư muội, mau lấy máu nhận chủ đi.”

“Cảm ơn Đại sư huynh!”

Môn phái nào cũng đều phải tặng quà nhập môn.

Trong ánh mắt đầy vẻ từ bi cùng thuần khiết của Lạc Bằng Kiêu, Ngự Đan Liên cắn rách ngón tay đem máu nhỏ lên trên khóa trường mệnh.

Trong nháy mắt, ý thức của nàng bị kéo vào một không gian rộng lớn.

Không gian này đại khái rộng cỡ một sân bóng rổ, nhưng giờ phút này lại sắp bị chất đầy.

Ở trong một góc của không gian này có một cái cột, bên trên là một đống lớn quần áo đủ mọi màu sắc, đều là thêu viền bạc, rõ ràng chính là trang phục dành cho trẻ con ở tuổi nàng mặc.

Ở một góc khác, một đống lớn linh thạch màu xanh lam được một chiếc lưới sắt bọc lại, linh khí gần như tràn ngập toàn bộ không gian.

Còn có đủ loại đồ vật khác, rực rỡ muôn màu.

Ngự Đan Liên sửng sốt, ý thức rời khỏi túi không gian.

Còn chưa kịp dò hỏi, liền nghe được Lạc Bằng Kiêu nói:

“Tiểu sư muội, trong đó có một ngàn viên linh thạch Thượng phẩm, y phục mới ba trăm bộ, và những đồ dùng sinh họat khác. Sư huynh biết muội không có linh căn, còn chuẩn bị cho muội một ít đồ ăn vặt, đặt ở trong chiếc rương đóng kín kia,mà chiếc khóa không gian này, xem như lễ gặp mặt sư huynh cho muội.”

Không gian trong khóa không gian này lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Ngự Đan Liên, mà đồ vật rực rỡ muôn màu nằm gọn bên trong càng làm cho nàng mở rộng tầm mắt.

Ngự Đan Liên không phải đồ ngốc, dùng ngón chân nghĩ cũng biết mấy thứ này không thể nào là Cửu Huyền Kiếm Môn phát cho.

Nàng lập tức chân thành nói:

“Đa tạ Đại sư huynh!”

Cho dù các sư huynh đều là phế vật, sư tôn chỉ có tu vi Trúc Cơ, nhưng đãi ngộ ở Thanh Liên Phong này thì các phong khác hoàn toàn không so bì được, dù sao bọn họ còn có một vị sư tổ là Phản Hư Kỳ nữa đó!

Nàng có thể được sư tôn tiện nghi kia thu làm đồ đệ, thật là tích đức!

Lạc Bằng Kiêu mỉm cười từ bi, cúi người đeo khóa trường mệnh lên cổ Ngự Đan Liên.

Ngự Đan Liên cũng ngoan ngoãn nhìn hắn.

Nàng bây giờ mới có chín tuổi, tuy rằng không còn linh căn, nhưng bởi vì đã ăn thịt Huyền Điểu, cả người tỏa ra một luồng linh khí, đôi mắt đen láy trong veo, tựa như một tờ giấy tuyên thành trắng tinh, ngây thơ ngoan ngoãn.

Bỗng nhiên, Lạc Bằng Kiêu bỗng phát hiện một làn sương đen lướt qua trong mắt nàng.

“Tiểu sư muội đừng động đậy!”