Chương 3: Quà bái sư! Huyền Điểu cấp chín!

Vẻ mặt không chút sợ hãi của Tạ Thanh Dư biến mất, nàng ta không thể tin nổi nhìn Bạch Trì:

“Sư tôn?”

Biểu tình trên mặt Tạ Thanh Dư không đổi, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Tạ Thanh Dư.

Hắn ta là thật tâm muốn bảo vệ cho đồ đệ mới này, nhưng cũng không nhiều lắm.

Tạ Thanh Dư thấy rõ ánh mắt của hắn ta, lập tức cắn cắn môi, quay đầu đối diện với Ngự Đan Liên nói:

“Thật sự lỗi, sư thúc, là ta vô lễ.”

Nói xong câu đó, móng tay nàng ta cũng sắp đâm thủng lòng bàn tay, trên môi cũng sắp cắn đến bật máu.

Trong mắt Bạch Trì hiện lên một tia đau lòng.

Đồ đệ này của hắn ta hôm nay phải chịu ủy khuất rồi.

Bạch Trì thoáng suy tư, trực tiếp lấy một thanh linh kiếm từ trong túi trữ vật ra.

Thanh kiếm kia màu lam viền vàng, trên thân có khắc hoa văn màu xanh lục xen kẽ, tỏa ra ánh sáng màu xanh ngọc.

“Thanh Dư, đây là quà bái sư vi sư tặng cho con, mau lấy máu nhận chủ đi.”

Thanh kiếm vừa ra tới, Chưởng môn cũng có chút ngạc nhiên nhìn qua.

Mà tên mặt đế giày mở miệng châm chọc Ninh Triều trước đó trực tiếp kêu ra tiếng:

“Linh kiếm Lục giai Thượng phẩm! Cái này ít nhất phải là Luyện khí sư Hóa Thần kỳ mới có thể luyện ra được! Bạch Trì tôn thượng thế mà lại đem linh kiếm trân quý như vậy cho một đồ đệ mới Luyện khí kỳ làm quà bái sư!”

Bạch Trì rất hưởng thụ loại tâng bốc này, trên mặt lại là vẻ thờ ơ, không chút để ý nói:

“Làm thầy của người ta, đương nhiên là phải cho đồ đệ thứ tốt nhất có trong khả năng của mình.”

Linh kiếm của Bạch Trì dùng rất tốt, trực tiếp hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Xung quanh đều là những tiếng khen ngợi, không còn ai chú ý đến Ngự Đan Liên cùng Ninh Triều.

Hóa Thần đều thích ra vẻ như vậy sao?

Ngự Đan Liên ở trong lòng cảm khái một chút, sau đó nhỏ giọng nói với Ninh Triều:

“Sư tôn, chúng ta có thể rời khỏi nơi này được chưa?”

Tuy rằng nàng cũng rất muốn xông lên tát một cái vào khuôn mặt tràn đầy đắc ý kia của Tạ Thanh Dư rồi cướp linh căn về, nhưng thực lực không cho phép.

Tục ngữ nói: Quân tử báo thù, mười năm không muộn.

Thân là một nhân sĩ xuyên qua, nàng tràn ngập tự tin đối với quang hoàn vai chính còn chưa tới kia của nàng.

Ninh Triều cúi đầu xem nàng.

Tiểu đồ đệ với cái đầu nho nhỏ, vừa rồi thời điểm chỉ trích một đám người Cửu Huyền Kiếm Môn khí phách hăng hái, sao bây giờ lại ấm ức trông như bị người ta bắt nạt vậy?

Chẳng lẽ là bị dọa sợ rồi?

Ninh Triều cũng lập tức ôn nhu nói:

“Con muốn loại quà bái sư gì? Nói cho sư tôn.”

Ngự Đan Liên ngẩn ra một chút, nhìn Ninh Triều lần nữa trở lại bộ dáng ôn nhu hiền lành.

Cho nàng quà bái sư?

Sư tôn tiện nghi đây là bị động đến lòng tự trọng, không muốn bị Bạch Trì đè đầu phải không?

“Cái gì cũng được, con cứ việc nói.”

Ngự Đan Liên biết hắn chỉ là một Trúc Cơ kỳ, có thể có thứ gì tốt chứ?

Nhưng nàng cũng không đành lòng thương tổn lòng tự trọng của hắn, vì thế liền nói:

"Con đói bụng, muốn ăn gì đó, sư tôn ngài dẫn con đi ăn đi.”

Trong mắt nàng, cho dù chỉ là đưa một quả trái cây nào đó, chỉ cần là thứ sư tôn tiện nghi cho, cũng tốt hơn nhiều so với linh kiếm Lục Phẩm kia của Tạ Thanh Dư!

“Được.”

Ninh Triều ôn nhu cười.

Sau đó hắn duỗi tay ra, một con chim điểu màu xanh đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.

Con chim kia lớn bằng một con gà mái, đã mất đi dấu hiệu của sự sống.

Nhưng hơi thở âm trầm khủng bố vẫn tràn ra từ trên người của nó.

Những người có tu vi Trúc Cơ kỳ trở lên ở chỗ này đều ngây ngẩn cả người, mấy chục đôi mắt đổ dồn về phía Ninh Triều.

Ngay cả Bạch Trì cũng thay đổi sắc mặt, đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm vào con chim ở trên tay Ninh Triều.

“Linh thú Cửu giai, Huyền Điểu! Huyền Điểu có huyết mạch của Phượng Hoàng, xương cốt của Huyền Điểu là tài liệu luyện khí tốt nhất, máu thịt cũng là tài liệu tốt nhất để luyện đan, Ninh Triều, sao ngươi lại có thể có Huyền Điểu!”