Chương 10: Có thể chép bài đúng là một chuyện may mắn.

“Tiểu sư muội, cái này chính là ngộ đạo mà ta đã nói, tâm pháp của Phật tu, ngàn người ngàn mặt, mỗi người đều sẽ ngộ ra những đạo khác nhau, muội trước mắt không đọc được chữ ở trên tâm pháp này, cũng là bình thường.”

Lạc Bằng Kiêu cười đến vô cùng từ bi, lời nói nói ra lại rất tàn nhẫn.

Ngộ?

Đây là thứ hư vô mờ mịt đến mức nào!

Đối với một đống văn tự xem không hiểu ở trong sách kia, nàng còn phải tự tạo ý rồi lại tự tạo cách phát âm sao?

“Sư muội không cần lo lắng, Phật tu từ lúc bắt đầu đều sẽ giống như muội, chỉ cần muội dốc lòng ngộ đạo, nhất định có thể có điều thu hoạch.”

Ngự Đan Liên được an ủi, tức khắc nói:

“Muội bây giờ liền đi ngộ! Cảm ơn sư huynh!”

Nàng trở lại ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, nhìn chằm chằm quyển sách trước mặt.

Mẹ nó, hệt như kiến bò vậy!

Không biết là nàng đã ngồi mất bao lâu, bên ngoài trời cũng đã tối rồi, mà trong đầu vẫn một mảnh trống rỗng.

Này là muốn ngộ như thế nào?

Trên này rốt cuộc viết cái gì vậy!

Quán tự tại bồ tát hành thâm Bát nhã ba la mật đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách?*

*Trích Bát Nhã Tâm Kinh.

Trong chớp mắt khi nàng nói xong từ cuối cùng ở trong đầu, Ngự Đan Liên chợt cảm thấy có vô số linh lực dũng mãnh tràn vào trong thân thể.

Trong thân thể giống như có một cái nút đậy nào đó được mở ra, trước mắt cũng khai sáng rất nhiều, thần niệm càng là có thể cảm nhận được gió thổi cỏ lay bên trong cung điện.

Ơ?

Khi Ngự Đan Liên còn ở hiện đại, thân thể từ nhỏ đã không tốt, thầy bói đều nói nàng sống không quá mười sáu tuổi.

Trước khi cha mẹ nàng không may gặp tai nạn mà qua đời, mẹ nàng ngày ngày niệm kinh ở trước mặt nàng, mỗi ngày đều niệm đến mấy trắm lần, nàng cũng đã thuộc hết.

Không nghĩ tới còn có tác dụng như thế này?

Vừa rồi nàng niệm một đoạn kinh kia là Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh, đoạn sau của nó là…..

Xá Lợi Tử; Sắc bất dị không; không bất dị sắc; sắc tức thị không, không tức thị sắc; thọ, tưởng, hành, thức diệc phục như thị.

Đột nhiên, linh lực của nàng tăng mạnh, kinh mạch trong thân thể bị căng đầy.

Đau quá, nàng sắp không chịu nổi nữa rồi!

Bỗng nhiên, một thân ảnh vội vàng lao vào, âm thanh từ bi có chút gấp gáp.

“Sư muội đừng nóng vội! Muội sắp đột phá Trúc Cơ rồi! Mau chóng đem linh lực toàn bộ dẫn vào đan điền, vận chuyển linh lực theo từng vòng, lặp đi lặp lại!”

“Chớ có phân tâm!”

Ngự Đan Liên làm theo, vội vàng điều khiển linh lực xâm nhập vào thân thể.

Một đêm qua đi, tiếng gà gáy vang lên, nàng cả người mồ hôi cuối cùng cũng mở mắt ra.

Một khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ từ bi đập vào mắt nàng.

“Chúng mừng sư muội thành công đột phá Trúc Cơ.”

“Sư muội thật sự là thiên tài ngộ đạo khó có được, ngộ tính thật sự rất cao, chỉ mới mấy canh giờ thời gian đã thành công tiến vào Trúc Cơ.

Đừng khen ta, ta chỉ là đang chép lại bài mà thôi, khen như vậy sẽ khiến ta xấu hổ.

Lạc Bằng Kiều sau khi nói xong thì đưa qua một chuỗi lắc tay màu bạc, phía trên khảm một viên đá tinh xảo.

“Sư muội, tu vi của muội tăng lên quá nhanh, rất dễ dẫn đến phiền toái, muội đeo xá lợi này lên người, nó có thể che dấu tu vi giúp muội.”

Ngự Đan Liên lập tức đeo lên, tức khắc phát hiện tu vi của mình đã bị áp xuống Luyện Khí kỳ.

Lời cảm ơn nàng cũng đã nói đến nhàm chán rồi.

“Sư huynh, huynh thật tốt!”

Lạc Bằng Kiêu có chung niềm kiêu ngạo nhìn nàng, lại bỗng nhiên nói:

“Sư muội, việc muội đột phá lên Trúc Cơ, trừ Đại sư huynh ra thì không thể nói cho bất kỳ người nào biết, ngay cả sư phụ cùng sáu vị sư huynh kia cũng không được."

Ngự Đan Liên tức khắc gật gật đầu nói: “Đại sư huynh không cần phải nói, muội đều biết!”

Nàng một đêm Trúc Cơ, tốc độ này cũng quá nhanh!

Ngay cả Tạ Thanh Dư được Hóa Thần thu làm đồ đệ kia, năm nay mười bốn tuổi cũng chỉ mới Luyện Khí kỳ tầng bốn.

Chỉ như vậy đã được xưng là thiếu nữ thiên tài!

Mà nàng năm nay mới chín tuổi đã đột phá Trúc Cơ, hơn nữa còn là đột phá chỉ trong vòng một đêm.

Nếu là để cho người khác biết, không nhiều thì ít sẽ cho rằng nàng đi theo con đường tà môn ma đạo gì đó!

Có những bí mật, càng ít người biết càng tốt!

“Hiện tại đứng lên đi, sư huynh sẽ dạy cho muội cách sử dụng thuật pháp.”

Ngự Đan Liên từ trên đệm bồ hương đứng dậy, tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng cả người nàng đều thần thanh khí sảng.

Nhìn Lạc Bằng Kiêu thực hiện một lần Tẩy Trần Quyết cùng một số pháp thuật khác.

Nàng đang muốn chờ Lạc Bằng Kiêu dạy nàng từng cái thì một khối ngọc bài đã rơi vào trong tay.

“Cách sử dụng các pháp quyết vừa rồi đều đã được ghi lại trong ngọc bài này, sư muội nhớ xem và học cho kỹ.”

“Vâng.”

Ngự Đan Liên nhận lấy ngọc bài, với người đã đọc đủ loại tiểu thuyết tiên hiệp như nàng, ngựa quen đường cũ rót linh lực vào trong ngọc bài, một đống khẩu quyết lập tức dũng mãnh tiến vào trong đầu.

Học thuộc học thuộc học thuộc!

Ngự Đan Liên nhốt mình trong phòng thiền hơn mười ngày, rốt cuộc cũng thuộc hết tất cả khẩu quyết có trong ngọc bài, cũng nhớ kỹ cách sử dụng tương ứng.

Nàng duỗi người, chuẩn bị đi tìm Đại sư huynh.

Nhưng mới đi đến cửa chính điện, liền nhìn thấy trên cửa treo một bảng chữ:

“Tiểu sư muội, sư huynh đã bế quan, nếu như không có chuyện gì quan trọng, không cần quấy rầy.”