Chương 1: Sư phụ là Trúc Cơ kỳ, sư huynh đều là phế vật (Thượng)

“Tiểu cô nương, con có đồng ý bái ta làm thầy?”

Ngự Đan Liên vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một soái ca ăn mặc trang phục cổ phong dung mạo tuấn tú, ước chừng hai mươi tuổi đang mỉm cười dịu dàng nhìn mình.

Hắn mặc áo choàng màu nguyệt bạch viền vàng càng tăng thêm vẻ cao quý, đôi mắt phượng màu nâu nhạt sáng ngời, bên trong phản chiếu gương mặt của một đứa bé.

Đây là xảy ra chuyện gì?

Ngự Đan Liên mới vừa nghĩ như vậy, đầu chợt đau nhức, một đống ký ức như thủy triều ùa vào trong đầu nàng.

Hả?

Ngự Đan Liên hiểu ra.

Nàng xuyên không rồi!

Còn xuyên đến Tu Tiên giới!

Hiện tại nàng đang ở Đệ nhất tiên môn của Tu Tiên giới, còn tham gia đại điển thu đồ đệ của Cửu Huyền Kiếm Môn.

Không may chính là thân thể này vừa mới đắc tội đồ đệ của cường giả Hóa Thần.

Vị Hóa Thần kia dưới sự giận dữ chuẩn bị ném nàng ra khỏi Cửu Huyền Kiếm Môn.

Trong lúc nguy cấp, vị soái ca này đột nhiên nhảy ra, hỏi nàng có đồng ý bái sư không.

Nàng không nghe lầm chứ?

Dường như là nhìn thấu ý nghĩ trong đầu của Ngự Đan Liên, soái ca nọ cười càng thêm dịu dàng.

Hắn lại lần nữa nhẹ giọng hỏi: "Ta là Ninh Triều, Phong chủ Thanh Liên Phong thuộc Cửu Huyền Kiếm Môn. Tiểu cô nương, con có nguyện bái ta làm thầy?"

Ninh Triều thấy Ngự Đan Liên không nói lời nào, lại lần nữa lặp lại.

Giọng nói kia dịu dàng đến tận xương, hoàn toàn nghe không ra một chút ác ý.

Hay lắm, còn là một vị phong chủ!

Nếu hôm nay không bái sư thì nàng sẽ bị ném ra Cửu Huyền Kiếm Môn.

Phía trước bên trái nàng chính là vị đồ đệ của Hóa Thần mà nàng đã đắc tội kia - Tạ Thanh Dư, trong đôi mắt đẫm lệ của nàng ta ẩn chứa vô số d.a.o nhỏ.

Ngự Đan Liên không nghi ngờ chút nào, nếu nàng thật bị ném ra Cửu Huyền Kiếm Môn, mạng nhỏ liền khó giữ.

Quản hắn vì sao đột nhiên nhảy ra muốn thu nàng làm đồ đệ.

Giữ mạng quan trọng hơn!

Ngay lúc Ngự Đan Liên chuẩn bị gật đầu thì phía sau bỗng nhiên truyền tới một giọng nói đầy mỉa mai.

"Ninh Triều, một tên Trúc Cơ kỳ như ngươi, cũng dám không biết xấu hổ tới đại điển thu đồ đệ? Ngươi cũng thật là giỏi!"

"Để có thể giữ lại Thanh Liên Phong, mỗi lần môn phái khai sơn thu đồ đệ, ngươi đều đi ra ngoài nhặt rác rưởi về nuôi."

"Cho đến bây giờ ngươi đều đã nhặt tới bảy tên phế vật trở về rồi!"

"Hôm nay ngươi lại muốn thu cái thứ chỉ biết nói dối hết lần này đến lần khác, thứ rác rưởi ngay cả linh căn đều không có này."

"Thật sự coi Cửu Huyền Kiếm Môn chúng ta là nơi thu phế liệu sao?"

Hả?

Người kia đang sủa cái gì vậy?

Còn chưa bái sư, sư phụ tương lai đã bị ức hϊếp rồi?

Ngự Đan Liên nhìn qua.

Người vừa ở miệng chế giễu Ninh Triều đang đứng ở bên cạnh chỗ ngồi của phong chủ, trên gương mặt y hệt cái đế giày kia tràn đầy khinh thường.

Chuông cảnh báo trong lòng Ngự Đan Liên chợt vang lên.

Cái tên mặt như đế giày này đang muốn gây sự!

Người này không phải là cố ý muốn gây rối không cho nàng bái sư đấy chứ?

Bái sư chính là giữ mạng đó!

Ngự Đan Liên trong lòng căng thẳng, lập tức quỳ xuống trước mặt Ninh Triều, giọng nói trong trẻo trực tiếp cắt ngang lời chế giễu ác ý của người nọ.

"Sư phụ ở trên, xin nhận của đồ nhi một lạy!"

Ngự Đan Liên nghĩ tới quy tắc bái sư ở Tu Tiên giới, chuẩn bị dập đầu xuống.

Mới vừa khom lưng, một bàn tay ấm áp đã nâng cái trán của nàng lên.

"Bái sư vào Thanh Liên Phong không cần lễ nghi rườm rà như vậy đâu, ngẩng đầu lên đi."

Ngự Đan Liên ngẩng đầu.

Ninh Triều khép lại hai ngón tay, trên đầu ngón tay có một chùm sáng hội tụ, điểm nhẹ một cái vào giữa ấn đường của nàng.

Một đóa hoa sen vàng rực rỡ tức khắc rơi vào giữa ấn đường của nàng.

Ngự Đan Liên sờ lên trán, trong lòng rất là khϊếp sợ.

Ấn ký thân truyền!

Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, nàng biết tiên nhân cả đời chỉ có thể thu một đệ tử thân truyền!

Mà người trước mặt này, mới vừa gặp nàng lần đầu liền không chút do dự đưa ấn ký thân truyền cho nàng.

Hắn không có vấn đề gì chứ?

Vừa lúc bên tai truyền đến giọng nói của những người xung quanh.

“Cái tên Ninh Triều này, thật đúng là để hắn tùy tiện đi nhặt đồ đệ!”

“Nghe nói hắn chỉ là một cái Ngũ Linh Căn, nhưng lại không biết xấu hổ chỉ dựa vào Ngũ Linh Căn này chiếm Thanh Liên Phong, còn dám khai sơn thu đồ đệ! Thật sự là không cần mặt mũi!”

“Ai bảo hắn có một người cha tốt chứ?”

“Dựa vào người cha tốt, lại còn là độ đệ của Phản Hư Kỳ Lăng Vân tôn thượng, bối phận so với chưởng môn còn cao hơn hai cấp nữa đó!”

“Ngày thường trừ bỏ vị Đại Công tử bên Khí Phong kia thường xuyên châm chọc, những người khác đều cố kỵ bối phận cùng với phần tình cảm của chưởng môn đã qua đời với hắn, cho hắn vài phần mặt mũi.”

“Hắn thật sự coi mình là bảo bối được mọi người yêu thương che trở!”

“Mười mấy năm trước, chưởng môn uyển chuyển muốn để hắn nhường ra Thanh Liên Phong, cho nên mới thêm vào một nội quy mới cho tông môn: Ngoại trừ Phản Hư lão tổ ở phía sau ngọn núi tách biệt với tông môn kia ra, thì mỗi khi đại điển thu đồ đệ diễn ra, mỗi phong đều cần phải có để tử mới bái nhập, nếu không sẽ phải rời khỏi phong đó.”

“Ai mà không biết quy tắc này đặt ra là để dành riêng cho hắn chứ?”

“Hắn thật sự là không biết tốt xấu!”

“Thế mà mỗi năm đều nhặt một cái phế vật về nhà.”

“Trước đó đã nhặt bảy đứa phế vật rồi.”

“Năm nay còn nhặt thêm một đứa nữa.”