Đệ tử cường tráng giống như bị người ta tạt một thùng nước lạnh, khí thế lập tức yếu đi: “Vân… Vân sư muội, ta không làm ngươi đau chứ?”
Đệ tử cúi đầu, chỉ nhìn thấy trên trán trắng nõn của thiếu nữ có thêm một vết đỏ.
“Không có việc gì, không có đau.”
Đệ tử cường tráng run run môi, cảm giác đạo đức biến mất thật lâu hiện lên trong lòng.
“Thật sự không có việc gì?”
Vân Chi nghiêm túc lắc đầu.
“Vậy… Vậy ngươi có…”
Đệ tử cường tráng còn chưa nói xong, thiếu nữ đã nở một nụ cười lễ phép.
Nàng ta ngước mắt lên, hết sức tốt bụng an ủi: “Sư huynh, huynh yên tâm, ta không nghe thấy gì hết.”
Đồng tử của tên đệ tử cường tráng chấn động.
Nhìn cô gái tươi cười ngây thơ non nớt, đệ tử cường tráng càng thêm bi phẫn.
Ô ô ô, sư muội nhất định là cố ý!
Hắn ta rõ ràng còn chưa hỏi!
Sao sư muội lại nói như vậy!
Chuyện này… thật sự quá xấu hổ!
Mặt đệ tử cường tráng biến thành màu gan heo, hắn vùi mặt vào cổ tay, bi ai rên lên một tiếng, ngay cả chuyện đi giày cũng quên cả tính toán, run rẩy chạy ra phía sau.
Vân Chi không kịp phản ứng.
Đây là làm sao vậy?
Không phải nàng ta đã an ủi đối phương rồi sao?
Vân Chi không hiểu gì, nhìn sư huynh to con trốn ở sau cùng, cố gắng giấu mình đi mà không có kết quả, hoang mang chớp mắt.
Đang lúc Vân Chi không hiểu ra sao, đỉnh đầu bỗng nhiên bay tới một tiếng cười thập phần trầm thấp.
Vân Chi ngước mắt lên, vừa vặn chạm vào đôi mắt của thiếu niên.
Là Thẩm Hoài Châu.
“Tam sư huynh, huynh cười cái gì?”
Vân Chi đang xoắn xuýt.
Khóe môi thiếu niên nhếch lên, đáy mắt sâu thẳm xẹt qua một tia vui vẻ không dễ phát hiện: “Không có gì. Chỉ là cảm thấy sư muội quá mức thú vị. Chỉ dựa vào một câu, thành công đột phá phòng tuyến tinh thần của đối phương.”
Không có gì xấu hổ hơn kết quả nghị luận sau lưng người khác bị bản thân vạch trần.
Thẩm Hoài Châu quan sát phản ứng của Vân Chi.
Hắn vốn tưởng rằng khi Vân Chi nghe thấy người khác bàn tán về mình, sẽ dẫn đầu tiến lên ngăn lại.
Tiếc rằng tiểu cô nương này không chỉ nghe rất chăm chú, còn thỉnh thoảng gật gật đầu, biểu thị tán thành ý nghĩ của đối phương.
Phản ứng vừa rồi, càng là hắn không ngờ tới.
Thẩm Hoài Châu không ngờ đệ tử thường ngày tác oai tác quái, thích nhất lại bị Vân Chi trị được.
Vân Chi nghe Thẩm Hoài Châu nói, chần chờ nói: “Ta có sao?”
Nàng hồi tưởng lại câu trả lời của mình vừa rồi, hậu tri hậu giác kịp phản ứng.
Đổi vị trí suy nghĩ một chút, phản ứng trước đó của nàng, hình như quả thật có chút xấu.
Thẩm Hoài Châu rũ mắt, hắn nhìn ánh mắt thuần khiết của thiếu nữ, bỗng nhiên hiểu được cảm thụ của đệ tử kia.
Đôi mắt này của Vân Chi rất sạch sẽ.
Đồng tử của nàng tương đối nông, đôi mắt trà sắc bị ánh sáng của dạ minh châu nhoáng lên, càng thêm trong suốt.
Chỉ cần bị nàng liếc mắt nhìn, cảm giác thị phi đạo đức ẩn giấu trong lòng người đã bị câu dẫn ra hết.
“Sư huynh, ngươi nhìn ta làm gì, ngươi nói chuyện đi.”
Vân Chi đưa tay, bàn tay mảnh khảnh quơ quơ trước mặt Thẩm Hoài Châu.
Hắn lấy lại tinh thần, dời tầm mắt đi, lại quên vấn đề vừa rồi của Vân Chi.
“Sư huynh, ngươi nói xem ta có nên đi nói lời xin lỗi với vị sư huynh kia hay không.”
Tham gia náo nhiệt là chuyện thường tình, mặc dù Phong Nghị đáng ghét, nhưng cũng có thể hiểu được.
Người ta cũng không nói lời gì đặc biệt quá phận.
Vân Chi nghĩ đến bóng lưng của sư huynh kia, đáy lòng dâng lên một tia đồng tình.
Cũng không phải nàng quá hảo tâm, thật ra là vị sư huynh kia phản ứng quá mức bi thương.
Vân Chi nghiêm túc chờ Thẩm Hoài Châu trả lời, Thẩm Hoài Châu chỉ nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi gì chứ. Ngươi hồ đồ rồi sao?”
Vân Chi đang muốn phản bác, thiếu niên thanh tuyển đã giơ tay gõ đầu nàng: “Lần sau gặp người khác nói xấu ngươi, nhớ rõ tiến lên gõ một trận. Đối phương tổn hại danh dự của ngươi, nên bồi thường.”
“Bồi thường?”
Vân Chi kinh ngạc lên tiếng.
Nàng không nghĩ tới còn có một tầng này.
“Chúng ta là đệ tử Vấn Kiếm Tông, không thể tùy tiện để người khác bắt nạt được!”
Tiêu Sách ở một bên mặc dù không biết hai người đang nói chuyện gì, nhưng nói đến bồi thường, thanh âm liền cao hơn vài phần.
Vân Chi biết Tiêu Sách không hiểu, hiếu kỳ nói: “Vậy nếu đối phương là đồng môn thì sao?”
“Đồng môn?” Tiêu Sách vén tay áo lên: “Nếu là đồng môn, vậy ngươi hãy nói tên của hắn cho Tứ sư huynh! Ta ngược lại muốn xem xem, ai dám bịa đặt chuyện này! Huống hồ Vấn Kiếm Tông người người ở chung hòa hợp, nếu ai dám đánh bại môn phong, ta liền ném hắn tới giáo huấn đường lĩnh phạt!”
Giáo huấn đường là trọng địa của Vấn Kiếm Tông.
Địa danh như tên, chính là dùng để trừng phạt những đệ tử không tuân thủ môn quy, làm trái đạo nghĩa.
Nơi đó đều là Kim Đan hậu kỳ tiền bối thay phiên trực ban, một tay đánh roi, không có hai ba tháng, hoàn toàn không tốt được.
Nếu tình tiết nghiêm trọng, còn có thể bị áp giải vào thủy lao.
Thủy lao tuy coi như một loại phương thức trừng phạt ôn hòa, nhưng tu sĩ bình thường bị ngâm nước mười ngày nửa tháng, không chỉ ngực hụt hơi, mà da dẻ còn có thể phồng lên thối rữa.
Tiêu Sách nói rất nghiêm túc, đệ tử đi theo nghe được sửng sốt.
Đệ tử trước đó nghị luận Vân Chi không hẹn mà cùng run lên, lập tức yên lặng kéo giãn khoảng cách, sợ lời nói của mình bị Hàm Ảnh thạch của người ta ghi lại.
Vân Chi nghe Tiêu Sách nói sự thật quá mức khoa trương, nhỏ giọng nói:”Sư huynh, huynh có vào giáo huấn đường bao giờ chưa?”
Giáo huấn đường kia, hàng năm đều đóng, chỉ có mấy tháng hiếm thấy mới mở ra.
Vừa hỏi ra, nụ cười trên mặt Tiêu Sách liền cứng ngắc thêm vài phần: “Khụ khụ, ngươi cảm thấy Tứ sư huynh ngươi giống loại người không tuân thủ quy củ sao?”
Vân Chi còn chưa trả lời, Thẩm Hoài Châu hiếm khi trêu tức: “Có gì mà không phải?”
“Vừa tới Vấn Kiếm Tông mấy năm đầu, không phải ta và Nhị sư huynh mỗi ngày đều đi vớt các ngươi sao?”
Tiêu Sách và Cố Minh Trì cùng năm vào tông môn, chẳng qua Tiêu Sách sớm hơn nửa tháng.
Nửa năm đầu tiên vừa tới, Tiêu Sách và Cố Minh Trì mỗi ngày trộm trứng chim.
Trứng chim kia là do Thất Thải Lưu Quang Cầm mà chưởng môn trân ái nhất sinh ra, 50 năm mới đẻ trứng tiếp theo, một năm khi hai người vào tông môn vừa vặn bắt kịp trứng dưới đầu Lưu Quang Cầm.
Vốn trộm trứng chim cũng không phải chuyện dễ dàng phát hiện, hết lần này tới lần khác tài nấu nướng của Cố Minh Trì lại có thiên phú kinh người, trứng linh cầm quý hiếm kia bị hắn nướng chín, phạm vi mười dặm đều có thể ngửi được mùi thơm bá đạo kia.
Chưởng môn nghe mùi thơm mà đến, ăn một miếng, còn xưng là mỹ vị.
Tiêu Sách lắm miệng, nói một câu trên đường đi về phát hiện trứng chim.
Thế là, hai người này bị chân nhân răn dạy kéo qua, phạt trọn vẹn ba mươi roi.
Tiêu Sách và Cố Minh Trì tuổi còn nhỏ, còn chưa phục, đêm hôm sau lại đi trộm.
Kết quả, lại bị Chân Nhân răn dạy phạt mấy roi.
Hai người bị đau ở giáo huấn đường khóc sướt mướt hồi lâu, sau khi được Thẩm Hoài Châu dẫn về giáo huấn một trận, ngoan ngoãn mua mấy con chim quang lưu đưa cho chưởng môn bồi tội.
Thẩm Hoài Châu nói những lời này, ít nhiều cũng bận tâm đến mặt mũi của hai sư đệ. Hắn phí một chút linh khí, truyền âm vào trong tai mấy người.
Tiêu Sách chỉ cảm thấy mất mặt, vội vàng che lỗ tai Vân Chi: “Sư muội, đừng nghe, đừng nghe!”
“Tam sư huynh nói đều là lời đồn!”
Cố Minh Trì cũng hiếm khi đỏ mặt, phụ họa theo nửa câu: “Quả thật chỉ là đồn đại.”
Mắt Vân Chi lộ ra vẻ rối rắm.
Tiêu Sách vội cúi đầu, nói: “Sư muội, ngươi tin chúng ta hay là tin Tam sư huynh?”
Thiếu niên hạ thấp giọng, mang theo vài phần lấy lòng.
Hết lần này tới lần khác Thẩm Hoài Châu cũng rũ mắt, hắn nhìn Vân Chi, một đôi mắt hoa đào đẹp đẽ ẩn chứa ý cười.
Vân Chi mở mắt ra, ma xui quỷ khiến nói: “Ta tin Tam sư huynh.”